Bóng chiều tà sớm đổ xuống kinh thành đông đúc...
Trong khách điếm
Miêu Miêu dáo dác tìm kiếm Dịch Anh và Dịch San lòng vòng tửu lâu hơn cả khắc giờ vậy mà chẳng thấy bóng dáng hai người họ quanh quẩn đâu đây, lại đi đến gõ cửa phòng cũng chả thấy động tĩnh. Trong lòng nàng thoáng lo lắng nhưng chợt nghĩ lại, họ là ai cơ chứ? Với võ công kia ai muốn xâm hại họ chẳng khác gì kẻ cướp gặp bà già, nhưng mà bọn họ đi đâu nửa ngày lại chẳng báo nàng hay?
Miêu Miêu đành ngồi chờ trong quán, thấy trên cầu thang còn có thêm tầng lầu, không chần chừ liền bước lên đó, dọc hành lan có thanh cán cách phân giữa khung cảnh đang náo nhiệt bên dưới và trong này, Miêu Miêu đứng đó chậm dạo mắt xuống đường vừa nhàn nhã thưởng thức phong cảnh.
Đang mãi mê dạo mắt ngắm cảnh nhộn nhịp bên dưới, từ đâu bên cạnh đã xuất hiện bóng dáng của nam nhân. Miêu Miêu ngẩng đầu xem định xem danh tính kẻ nào, lại chạm mắt thấy kẻ quen thuộc, nàng giả vờ như chưa chưa nhìn thấy, lơ ngơ đảo mắt tiếp tục nhìn bên dưới...
Có trời mới biết bây giờ nàng cực kì kỵ tên này.
Huyết Phong dường như hiểu rõ y đang muốn né tránh, tự dưng môi hắn lại vẽ đường cong... Hôm nay hình như hắn cười nhiều hơn mọi ngày thì phải? Nghĩ xem nếu bạn phát hiện ra được bí mật của người khác bạn vui không? Riêng Huyết Phong lại thấy điều đó rất thú vị, hắn không khen hắn có cặp mắt tinh tường có thể nhìn ra vị huynh đài này lại là nữ nhân giả nam trang. Bất quá so với tài “hắn” dịch dung Huyết Phong đã có thể nhận ra ngay, nhưng nói “hắn” hoá trang không giỏi thì không phải, tài tình nữa là đằng khác, thực chất chỉ có Huyết Phong biết còn hai tên thuộc hạ Tinh Sát và Tinh Lâm kia vốn dĩ có nhìn ra đâu, đúng là bọn hắn có mắt để nhìn chứ không biết dùng soi xét tướng. Đã thế còn nghĩ oan hắn đoạn tụ, Huyết Phong tất nhiên hiểu bọn chúng nghĩ ngợi gì, bằng chứng bọn họ lúc nãy còn nhìn hắn tỏ vẻ như rất tiếc nuối thất vọng. Nếu hắn không vì muốn tham gia trò vui thì Huyết Phong đã sớm cho bọn thuộc hạ này nếm mùi, theo sau hắn bao lâu nay lại nghĩ hắn thế, thật mất cả bản lĩnh uy nghiêm.
“Công tử có vẻ chuộng ngắm cảnh sao?” Huyết Phong giả giọng hỏi thăm, đảo mắt nhìn Miêu Miêu đánh giá.
Nàng lơ là đáp: “Ta đây sao nhàn hạ thế được, chỉ là hai nữ thuộc hạ đã không biết đi đâu từ lúc nhận phòng đến giờ vẫn chưa thấy mặt, tiện bề ta lên đây ngó nhìn cảnh chút thôi. Còn công tử đây thế nào?”
“Ngắm cảnh.” Hắn trầm tư nói.
Vừa lúc ấy Miêu Miêu vừa quay qua định nói thêm nhưng lời nói đã kịp chặt đứt ngay cuống họng, vì Huyết Phong vô tình hay cố ý lúc đó cũng quay sang, lúc này cả hai lại rơi vào cảnh mặt đối mặt - mắt chạm mắt.
Miêu Miêu ngượng mặt, đảo mắt lung tung vô tình thấy cặp đồng từ có mảng màu đồng kì lạ kia, nàng như bị cuốn sâu vào nó...
Miêu Miêu thấy bầu không khí bắt đầu nặng nề dị thường, nàng quay mặt né tránh, nói như chỉ mình nghe: “Lúc nãy trong phòng trọ còn chưa đủ hay sao trời...”
Không biết kẻ kia có nghe thấy hay không, chỉ thấy hắn ho khan vài tiếng sau lại giở giọng cười nói: “Ta nghĩ bây giờ thuộc hạ ngươi chắc đã về rồi, thử đến phòng họ xem sao. Giờ ta về phòng trước, cáo lễ.”
“Hảo, nhị vị tiên sinh đây xin kiếu.” Nàng cúi đầu chấp tay ra dáng “hảo hán“.
Thấy bóng nam nhân kia đã rời khỏi Miêu Miêu bất giác thở phào nhẹ nhõm, đầu hoang mang tựa vào cột hành lang đứng, trong lòng bỗng dâng trào lên một cảm xúc khó tả vừa rồi. Nghĩ lại, gương mặt nàng hiện rõ sự khó xử bối rối, hai gò má không tự chủ khẽ ửng đỏ đến tận mang tai...
----------o0o-----------
Đêm tối buông xuống, hắt gợn chút ánh sáng yếu ớt bao phủ xuống trần gian, cảnh vật thích ứng nhẹ nhàng chìm vào màn không yên tĩnh...
Huyết Phong hảo nói không sai, hai tỉ muội kia khi bóng xế chiều rồi mới chịu vác mạng về, lạ lùng thay lại đi cùng hai tên nam nhân khác, nhưng chẳng phải hai tên này chính là thuộc hạ của tên biến thái ở cùng phòng nàng sao?
Miêu Miêu cảm thấy có vẻ sau chuyện này còn có ẩn ý nào khác, dù Dịch Anh và San san nói chỉ ra ngoài mua vài (1) màng thầu nhưng rõ là còn chuyện nào đó... Cư nhiên đi cùng nam nhân khác lại chưa hề quen biết? Đây chẳng phải là tác phong của hai tỷ muội này, bọn họ thật muốn gạt nàng rồi... Dù trong lòng vẫn đoán già đoán non nhưng lí vẫn không thể nghĩ ra việc gì xảy ra, nên đành tự nhủ chuyện này nhất định Miêu Miêu sẽ tìm hiểu sau vậy.
(1): màng thầu: Cũng là loại thức ăn nhanh.
Miêu Miêu trở về vẻ mặt lãnh đạm như thường, dạo quanh tửu lầu một hồi liền chán nản, nhanh chóng cất chân bước về phòng.
“Cạch.”
Đập vào mắt nàng là thân ảnh nằm không thể nào quyến rũ hơn, Huyết Phong vận thân bào đỏ sẫm vải áo lệch cả vai để lộ ra cơ thể rắn rỏi, đầy ma lực cuốn hút. Hắn tuỳ tiện nằm trên giường, thân tựa vào cạnh giường mi mắt khép hờ nửa mê nửa tỉnh, trên gương mặt hắn vẫn đeo mặt nạ bạc lúc chiều.
“Tên này bệnh hoạn thật, sáng cũng đeo mà tối cũng không tháo ra, không thấy khó chịu à?... “ Nàng thầm nghĩ.
Miêu Miêu hít ngụm khí lạnh, bước đến cạnh giường nói: “Ngươi nằm đó vậy ta nằm đâu đây hả vị hảo hán?”
Huyết Phong lạnh giọng: “Bên trong.”
Miễn cưỡng đành vậy, giờ nàng có gào lên tranh lại cái giường e rằng chính nàng thật sự điêu trong lời nói trước...”Công tử bảo kẻ nhường một bước người lùi một bước chia đều, vậy sao chỉ vì cái giường ngươi lại không thể “chia”?”
Nàng tự an ủi: “Dù sao hắn biết ta nam nhân ắt không làm gì sai phép đâu.”
Quả thật mà nói dù nàng trong lòng cố giăng phòng tuyến nhưng lý trí dường như lại muốn nàng chạm vào hắn chiêm ngưỡng, với dáng vẻ phong thái đầy mị lực kia e là nữ nhân U60 cũng khó từ chối huống chi là nàng đây. Có khinh rẻ nam nhân tuỳ hứng nhưng bên cạnh kẻ kì cục này, khó phủ nhận là nàng lại có cảm giác rất kì lạ...
Huyết Phong nằm nghiêng nhìn nàng nhắm mắt, bạc môi nhếch cười hài lòng...
Miêu Miêu úp sát mặt vào trông nên không thấy được sắc mặt của hắn lúc này, hơi thở nàng dường như đông lại mất nhịp. Chắc có lẽ thói quen thường nằm một mình nay bị thay đổi đột ngột nên nàng có chút không thể thích nghi. Hơn nữa, Miêu Miêu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình thì việc ngủ càng lênh đênh hơn... Có vẻ do chặng đường đi dài rốt cuộc cũng có chỗ nằm êm ái, nàng không chấp nhất suy nghĩ thêm nhanh chóng buông thả mình vào giấc ngủ, bản thân dần thở nhịp đều đặn, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt thiếp ngay sau đó.
Miêu Miêu ngủ nhưng hắn thì không, dưới ánh trăng ngoài khung cửa sổ hắt ánh sáng vào cặp mắt huyết đồng trong đêm vẫn sáng rực nhìn nàng âm thầm đánh giá.
Huyết Phong nhếch cười thích thú, trong đầu đoán: “Nữ nhân này có vẻ như không phải là người ở đây.”
Ánh ngươi lạnh lùng thoáng trầm ngâm nhìn thân ảnh đang ngủ, từ lúc hắn bước vào tửu lâu đã nhận thấy khí chất khác thường ở nàng. Nếu là nam nhân hắn không chấp nhưng nam nhân lại có thể toả ra mùi hương lạ như thế quả là có vấn đề đáng nghi. Dĩ nhiên hắn có khứu giác rất nhạy, dựa vào mùi hương trên cơ thể nàng ta hắn có thể nói là khác lạ so với người ở đây, mùi vị rất khác biệt...
Nhưng luận thê nào Huyết Phong chắc chắn một điều, nữ nhân này không đơn thuần bởi vẻ ngoài bình thường, sát khí tuy không mạnh đối với hắn nhưng xét năng lực vẫn ngang tầm võ công, điều này Huyết Phong cần phải đề phòng và tuyệt không thể vờn trước được...
Nàng chính là ai?
Tuy sinh khí nàng ta tương tác chênh lệnh với người ở đây được xem là hai thế giới, nhưng cũng khó phủ nhận nữ nhân này thật sự rất có ma lực, dung mạo có thể đã bị thứ dịch dung kia che đậy nguỵ trang nhưng
nhìn khía cạnh nào cũng có nét thanh tú sắc sảo, huống chi bây giờ nàng giả nam trang đã đủ lột tả vẻ ngoài ngũ sắc tuấn tú rồi...
Nhưng nếu kẻ đẹp và có quyền lực thì dã tâm lại càng lớn hay sao?
Ánh trăng ngoài khung cửa chập chờn bởi bóng sáng yếu ớt của mình, vụng trộm hoà nhập vào những tán cây khẽ xào xạc trước gió, rơi lặng vào cảnh vật tĩnh lặng sương mù...
Như tương giao với nhau, dưới trăng thanh đôi đồng tử lại ngã màu chuyển sang ẩn mảng tơ đỏ của máu...
“Hừm...” Miêu Miêu xoay người tìm chỗ ngủ thoãi mái, hơi thở đều đặn mắt nhắm nghiền mệt mỏi.
Huyết Phong thở sâu, mắt thoáng xuất tia cười nhạt, hắn cảm nhận được trong người hắn đang có một thứ cảm giác kì lạ, nó mang tư vị của ấm áp...
Khẽ đưa tay vuốt mái tóc rồi dần lệt xuống chạm vào chóp mũi nhỏ nhắn, cảm nhận làn da mịn màng lòng hắn như bị dụ hoặc vô hướng, mùi thơm từ cổ Miêu Miêu nhẹ xộc đến chiếc mũi thính của hắn mà thoảng hương dịu nhẹ...
Huyết Phong không tự chủ cúi thấp người muốn tiến lại gần nàng...
“Thịch...”
Bất chợt nghe được nhịp tim đang đập trong lồng ngực nàng, môi hắn nhếch cười lạnh cảm thấy bản thân thật điên rồ: “Chẳng lẽ ta cần máu nữa sao?” Huyết Phong nhìn Miêu Miêu phức tạp, đáy mắt phút chốc gợn tơ đỏ kì dị, quệt ngang mái tóc thưa sang một bên, hắn khẽ cười rồi mới dời khỏi giường... Bay ra ngoài cửa dưới màn đêm sương lạnh, thân ảnh cao lớn nhanh chóng bị ánh trăng nuốt chủng...
Một tình cảm mới được hình thành, một thứ cảm xúc mới bắt đầu tồn tại. Nhưng... liệu tất cả những ngày sau đơn giản sẽ trôi qua êm đềm như đêm nay?...
Cũng như thế, như vòng quay của trình tự thời gian, đêm sẽ trôi qua thật nhanh, trăng như thế cũng sẽ thay bởi một bầu trời sáng khác...
Nhưng với suy nghĩ của một ai đó...
“Cứ mong đêm nay sẽ là mãi mãi...” Hắn đứng trên vách đá trông nhìn vô luận thế nào cũng vô cùng ma quái, bóng dang kiêu ngạo lại bộc sắc vẻ lạnh lùng u ám. Nhưng thoáng qua đó lại ngập trùm sự cô độc ưu thương, giống như chỉ hắn là kẻ độc nhất tồn tại có chăng cũng là không ai thấu tỏ...
Hắn có tiền tài và danh vọng của một bá vương triều đình lại thêm danh phận là một thân chủ máu mặt trong giới võ lâm... Nhưng những điều đó quy ra cũng không giải toả nỗi bi ai trong hắn, xót thay bản thân cũng không cách nào thoát khỏi...