Đứng trước cửa phòng Miêu Miêu nhanh chóng mở cửa vào. Thuyết Phong vẫn giữ nguyện bộ mặt lạnh lùng, lê chân bước theo nàng vào phòng. Nàng vươn vai giãn gân cốt xong rồi hướng tới ngồi vào bàn, tiện tay rót tách trà, chậm rãi thưởng hương trà dịu nhẹ xông lên mũi, tâm tình phút chốc trở nên thư thái.
Thuyết Phong vẫn đứng yên, cặp mắt sắc bén vẫn luân phiên nhìn từng động tác của nàng, tiếc là chẳng ai biết hắn đang suy tính điều gì.
Cảm thấy khó chịu bởi ánh mắt của hắn, Miêu Miêu lên tiếng cắt ngang: “Ngươi nhìn đủ chưa?”
“Ân. Chưa đủ.” Hắn thản nhiên trả lời.
Buông lời xong Thuyết Phong cũng vừa bước tới ghế ngồi xuống tuỳ tiện, không màng để ý có cặp mắt đang tức giận nhìn mình.
Miêu Miêu sa sẫm mặt, không tưởng hắn sẽ mặt dày đế̃n cỡ vậy. Tuy nhiên nàng không nhỏ nhen so đo cách hành xử của hắn thêm làm gì. Bất quá bây giờ với kẻ lạ mặt này vẫn còn nhiều điều nàng chưa biết rõ, khi để một người lạ bên cạnh mình việc cảnh giác là tất nhiên. So với bản lĩnh sát thủ như nàng việc đó càng cần nhạy cảm hơn.
“Vị hảo hán đây có thể cho ta biết danh xưng của người hay không? Tiện bề xưng hô đỡ khách khí, giao tình một khắc cũng sẽ trở nên thân thuộc mà.”
Thuyết Phong mỉm cười nhìn nàng: “Danh xưng ta tên là Âm Huyết Phong, vậy còn công tử đây...”
Miêu Miêu thoáng ngẩn người, mặc dù trước giờ không đam mê tủ sắc bất kì ai, nói chi đến một lần nàng có thể xao xuyến vị nam nhân nào đó. Bần cùng thay nàng cho rằng bọn nam nhân chỉ đáng nhận cái liếc khinh thường, nhưng ngay lúc này nghịch lí thay nàng lại phải đờ đẫn vì nụ cười kẻ lạ mặt kia.
Thuyết Phong vươn tay đưa chum trà nhấp môi thưởng thức, từng cử chỉ nhã nhặn của hắn đều toát vẻ cao sang lãnh đạm, tựa hồ cảm thấy người đối diện mình còn chưa trả lời, hắn có lòng tốt nhắc nhở: “Công tử... ta còn chưa biết danh xưng người.”
Bị nhắc đến Miêu Miêu khẽ giật mình, tầm mắt ngước lên chạm đáy mắt hắn, biết là vừa rồi nàng có chút khiếm nhã lòng thoáng chút bối rối.
A... Nàng quên mất mình đang cải trang là nam nhân nha.
“Ân, vinh hạnh được gặp mặt Phong gia đây, ta tên là Hàn Băng Thiên.”
Nàng đưa tay chìa ra trước mặt ngỏ ý muốn giao lưu đôi bên, nhưng sực nhớ lại thời cổ đại làm gì hiểu hành động này, đành nghĩ thế nàng định rút tay trở lại thì Thuyết Phong đã bắt lấy. Bàn tay hắn to lớn lại có vết chai sần ngay da tay nhưng những ngón tay của hắn cứ như được tạc mà ra, nhìn trông cân đối không thừa thịt, vừa vặn nắm tay nàng siết chặt.
Miêu Miêu nhanh chóng rút tay khỏi, có lẽ nàng cũng không biết hành động này lại khiến cho kẻ kia tưởng nàng không thích, khiến lòng hắn có chút hụt hẫng khó chịu. Thuyết Phong ho khan, quả thật vừa chạm vào khuôn tay mềm mại, khiến hắn cảm thụ có chút ấm áp chảy ngược vào lòng. Cũng không tưởng rằng, hành động này đã khiến Thuyết Phong phá lệ quy củ bao lâu của mình. Vốn dĩ hắn không hề thích đụng chạm và luôn cấm kỵ ai cũng không được phạm vào... khác lạ thay lúc này hắn lại gấp rút muốn phá lệ lần nữa.”Hảo vị công tử đây cần thiết hãy chỉ giáo, đừng khách khí... '' Hắn nói.
Nàng vui vẻ gật đầu, sau lại dời mắt nhìn chiếc mặt nạ bạc che nửa ngươi mặt kia. Lòng có chút tò mò trước điều bí ẩn này, càng lúc nàng cần phải tìm hiểu thân thế của kẻ này... Nếu không, nàng chỉ sợ người nàng đụng không phải là kẻ vương giả giàu sang ngược lại là kẻ đạo tặc thì khốn.
Tuy vậy, nhưng nàng khó chê kẻ trước mắt vốn dĩ là một cực phẩm, mới chỉ thấp thoáng chạm mặt nhưng nàng tinh ý có thể thấy màu sắc đồng tử hắn có chút kì dị... Nhưng điều đó không khiến nàng chột dạ tránh xa, ngược lại càng cao hứng muốn dò xét rõ.
“Phong gia, như ta đã nói vừa lúc nãy kẻ thuê phòng là ngươi nhưng bây giờ tiền trả đã là do ta mướn cho nên hai ta nhường nhau mỗi người một bước. Bây giờ ta sẽ phân phòng, đêm nay tất nhiên ta sẽ ngủ trên giường còn nhị vị hảo hán đây có thể... ngủ ghế dài kia không?”
“Đáng tiếc ta không có thói quen nằm ngoài giường.” Thuyết Phong vừa hạ giọng nói vừa rót tách trà thứ hai lên uống.
Miêu Miêu chau mày, tặc lưỡi: “Ây, chẳng nhẽ vị nhân sinh hảo hán đây mình đồng da sắt, tướng tá cao một trượng sao lại không thể nhịn cảnh nằm ngoài giường? Nếu người sợ lạnh ta đây hảo cấp chăn ấm nệm êm ngay.”
“Vậy sao công tử đồng cùng là nam nhân lại không thể vì ta nằm cảnh ngoài giường đi?”
Nàng cứng họng nhìn hắn, tên này có thật là nam nhân không vậy? Cư chi lại tính toán so đo việc giường chiếu, chẳng qua từ trước cảnh giường ngủ luôn luôn chung thuỷ chỉ mình nàng đoạt chiếm. Ngay cả Tình San nuôi nàng lúc nhỏ cũng chưa thể bước vào phòng nàng nói chi đến nằm cùng giường. Miêu Miêu vốn dĩ đã thường quen cảm giác lành lạnh của đêm nhất là cảnh thường một mình, cho nên khi có người nhất thời nằm cạnh, nàng không tài nào tưởng tượng được.
“Công tử đừng mắc công phân chia làm gì, chuyện giường ngủ chăn ấm ai lại chẳng muốn nằm hưởng. Ngươi nghĩ xem về đêm sương lạnh trở gió ai lại tự đày mình nằm ghế lạnh ngủ bao giờ, công tử tốt nhất vẫn nên suy nghĩ thấy đáo hơn...” Giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, ngưng giọng một chút hắn nói: “Ngươi và ta một là cộng sinh nằm cùng giương, thứ hai nếu ngươi không hài lòng có thể hỏi ý tiểu nhị rinh thêm giường khác vào.”
Miêu Miêu nghẹn họng, hắn chẳng biết rõ là hết phòng rồi sao còn bắt nàng tìm giường khác, rõ ý là muốn giễu nàng đây mà.
“Là nam nhân tại sao ngươi phải câu nệ những chuyện này? Trong phòng duy nhất cũng chỉ chiếc giường thôi, ta e là ngươi không có quyền lựa chọn.” Thuyết Phong tỏ vẻ không hài lòng.
Trong lòng Miêu Miêu không ngừng rủa tên đối diện, ý tứ của hắn chẳng khác nào ép buộc nàng, nhanh miệng cản: “Ân. Tất nhiên ta sẽ không câu nệ làm gì, nhưng nam nhân ngủ cùng thì thật không đẹp nha, cái băng ghế kia ta thấy cũng rất thích hợp với dáng ngươi mà sao...”
Khỏi nói thì của Thuyết Phong càng ngày càng biểu sắc âm u, điệu bộ lạnh lẽo toả ra sát khí tức giận, đường đường là bá vương uy quyền mà lại bắt hắn nằm ngủ trên ghế? Nói ra chẳng khác tự mình kể chuyện cười cho thiên hạ.
Hắn đứng dậy đột ngột cũng làm Miêu Miêu một phen hú hồn, theo bản năng nàng liền đứng theo phòng thủ, Thuyết Phong nhếch cười thích thú tiến lại gần Miêu miêu từng bước, nàng giật mình với hàn khí bức trên người hắn toả ra, nhạy cảm để nhận ra kẻ trước mặt không thể tầm thường, người này sao có thể có sát khí mạnh như vậy..
Do đang suy đoán Miêu Miêu cũng không rõ là mình đã bị dồn gần sát tường, bất chợt trượt chân vấp phải tấm thảm tưởng chừng sẽ hảo yên vị bàn toạ một cách đau đớn, chỉ khi cảm nhận có cánh tay ôm eo đỡ thì Miêu Miêu mới kịp mở măt kinh ngạc.
Khoảng cách gần như có thể nghe được hơi thở trầm ổn cả hai, cặp mắt huyết đồng nhìn nàng dấy lên tia cười nhạt, mặt nạ bạc của hắn chỉ một chút nữa có thể sẽ chạm lấy da mặt Miêu Miêu, bất quá ngay lúc này Thuyết Phong cực kì hào hứng thấy người trong tay đang thất thần nhìn hắn.
Miêu Miêu ngượng ngịu trước hành động gần gũi này, đặc biệt là với tình huống mặt kề mặt, môi xém kề môi. Nàng cảm thấy trong người nong nóng lành lạnh, nàng nghĩ chắc lúc hành tẩu dầm sương nên đã nhiễm phong hàn nơi đây, nhưng điều đó cũng không đủ lí giải vì sao mặt nàng lại đang đỏ gấc như lửa.
Thật giận quá hoá thẹn, nàng vừa định thủ thế giữ lại thân cân bằng, cố tránh né khỏi ánh nhìn ma quái vừa rồi của hắn. Vừa rồi hình như ánh mắt hắn có chút thay đổi... nhưng xui ngay Miêu Miêu không thể cử động được, tay hắn vẫn còn trụ ngay hông nàng giữ chặt.
Thuyết Phong kề gần mặt nàng, thả giọng: “Công tử bảo kẻ nhường một bước người lùi một bước chia đều, vậy sao chỉ vì cái giường ngươi lại không thể “chia”?”
Rời khỏi bàn tay của hắn, liền chỉnh quần áo trở lại xong nàng giả bộ cười: “Nếu huynh đệ đây đã không nghĩ việc gò bó chật chội thì ta cũng không cần ngại nữa rồi, xem như ta chưa từng ra ý kiến nào. Giờ thì ta có chút việc, Phong gia cứ thoãi mái...”
Dứt lời, Miêu Miêu liền ra khỏi phòng, nói là có việc thực chất là đi tìm hai nử tử kia. Gần buổi trời nhận phòng lại chẳng thấy mặt mũi bọn họ, có điều gì đó không đúng ở đây nha.
Sau khi đợi Miêu Miêu đi ra, trong phòng chỉ còn sót lại tên kia. Nghĩ như thế nào Thuyết Phong lại thở phào nhẹ nhõm, lại trắng trợn nở nụ cười ôn nhu quyến rũ, ánh mắt huyết đồng cũng theo thứ cảm xúc mới mẻ ấy mà sáng rực hơn. Trên tay vẫn còn lưu chút mùi hương, sắc lang hay không thì không rõ nhưng lúc này Thuyết Phong lại cực kỳ hứng trí khi đưa tay lên mũi ngửi qua, vừa lúc mạch máu giật phản hồi như là sự tương giao kì lạ. Thuyết Phong không thể thừa nhận rằng vừa rồi khi ở bên cạnh nữ nhân kia, hắn dường như đã không thể khống chế được mạch máu trong mình, tự dưng vừa rồi thân hắn kịch liệt co thắt một cách lạ lùng... như chưa hề xảy ra như vậy.
Điều này... chẳng phải đêm qua hắn đã giải quyết rồi sao? Thế nào lại cần thêm?...
“Chết tiệt.” Buông lời sỉ bực dọc, Thuyết Phong không chần chừ liền bước ra ngoài cửa.