Nhắc đến vấn đề hết sức nhạy cảm này, Miêu Miêu chỉ biết ngửa đầu than
trời, đúng là tiếc cho một nhân tài xuất chúng nhưng lại sở hữu một bộ
não quá mức điên khùng. Lại kể về mấy tháng trước qua những tuần lễ khổ
cực còng lưng ra mà tập luyện, nàng giận đến mức phải tím tái cả mặt
mày. Lão nói sẽ truyền thụ võ đạo công phu cho nàng, nhưng thực tế lại
bắt nàng làm những việc chẳng khác gì một kẻ nô dịch bị đày. Mẹ nó, nàng không phàn nàn về mấy việc như vác củi, gánh nước, hay một đêm bắt nàng giặt bằng tay một núi đồ bằng ba ngày mới xong, nửa đêm gọi giật ngược
dậy chỉ vì thay phiên người tuần tra, nhưng quả thật lão điên này dường
như chẳng xem nàng là một nữ nhân thì phải, hoặc là lão không có khả
năng phân biệt được nàng vẫn thuộc môn phái “chân yếu tay mềm”?
Nếu không biết Lâm Vĩnh có võ công hơn nàng thì nàng đã bất chấp sống chết
với lão rồi. Bắt lão trả giá cho những ngày làm không công cho việc vô
bổ chẳng giúp ích được gì, mà trong người đến bây giờ một chút võ thuật
của cổ đại cũng chưa hề biết tới. Miêu Miêu thề sẽ bỏ đi nếu còn tiếp
tục tình trạng này, tất nhiên là sau khi bỏ vào túi mình vài thứ có giá
trị làm lộ phí chứ. Cùng lúc đó Lục Ôn đã dạy nàng cách chế thuốc, còn
đưa thêm những cuốn sách đông y cho nàng, bảo là phải đọc kĩ lưỡng sau
này sẽ rất có ích. Trong thời gian đó Miêu Miêu vô cùng xúc động, tâm
tình đối với Lục Ôn càng ngày càng tốt, ngược lại với kẻ kia thì toàn
thống hận không thôi.
Nhưng đúng là Miêu Miêu không thể đánh giá thấp lão thần kinh này được. Có câu “Rừng càng già càng cay” quả nhiên
không sai. Ai bảo lão ta hết thời thì năng lực cũng tiêu hao chắc kẻ đó
phải thất vọng nhiều lắm. Lâm Vĩnh tuy đã thời trung niên nhưng so ra
thực lực của y không hề bay đi mất, bằng chứng thì nàng đã kiểm tra rồi. Trong một phút dại dột đã đòi đấu tỉ thí với lão, không những bị thất
bại nặng nề mà xương cốt cũng một lòng đình công, báo hại nàng mất ba
ngày hôn mê, hai tháng mới lành lặn cơ thể. Từ đó về sau mỗi động tác
trước mặt Lâm Vĩnh nàng đều thận trọng cân nhắc, chỉ sợ không hài lòng
liền một cước đá gãy chân nàng thì toi. Nhất là bây giờ Miêu Miêu tin
điều đó sẽ thành sự thật.
“Nha đầu, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Lâm Vĩnh nhẹ nhàng đi lại gần, sắc mặt như rất tức giận nhưng lại cố tình đè nén cảm xúc xuống, thành thử nhìn bộ dáng rất mắc cười.
Miêu Miêu méo miệng đáp: “Không… không có…” Lại thấy bước chân Lâm Vĩnh cách chỗ mình chỉ còn sáu bước, nàng lập tức thủ thân chạy ra xa rồi bay lên nóc nhà. Ở bên dưới, Lâm Vĩnh đã chạy ra cửa, ngửa đầu nhìn lên cao mà
nghiến răng kin kít: “Nghịch đồ, ngươi mau đứng lại đó cho ta.”
“Sư phụ, câu nói đó là câu vô dụng nhất mà đồ nhi từng biết đó nha.” Miêu
Miêu giữ thăng bằng đứng trên xà ngang của mái ngói, nàng còn giở giọng
chọc tức.
Lâm Vĩnh sắc mặt đen thui, lão nhếch môi cảnh cáo: “Nếu ngay bây giờ ngươi không ngoan ngoãn xuống đây chịu phạt, thì lão phu
sẽ lên đó bắt ngươi đến lúc đó hình phạt sẽ càng nặng nề hơn, ngươi muốn sao?”
Động tác Miêu Miêu hơi cứng lại, Lâm Vĩnh nói tất nhiên sẽ làm thật nhưng thà chơi trò mèo rượt chuột chạy còn hơn đưa đầu ra hứng tội, như vậy còn quá sớm. Nghĩ vậy, Miêu Miêu liền cao giọng đáp lại
với bộ mặt thách thức: “Sư phụ, để xem người tài giỏi đến thế nào.”
Lục Ôn giật giật khóe môi: “Nha đầu này đúng là không biết lượng sức mình.”
“Được, nha đầu rất có khí phách!” Lâm Vĩnh thích thú ra mặt.
Dứt câu, lão liền một phát bay tới gần chỗ Miêu Miêu, cả hai cuối cùng đã
có dịp so tài đối đầu với nhau kể từ ba tháng trước. Bên dưới đám gia
nhân lúc này cũng một đàn kéo đến, tuy nhiên chúng chỉ đứng cách xa
không vượt mức lại gần. Lâm Vĩnh dưới tia nắng càng để lộ dáng người uy
nghiêm, lão cao đến mức có thể che khuất bóng của nàng. Đôi mắt hẹp lóe
lên tia nham hiểm khó lường nhìn nha đầu cứng đầu trước mặt, người dạy
võ công cho nàng không ai khác ngoài y, sở dĩ năng lực của nàng đến đâu
Lâm Vĩnh đều nắm trong lòng bàn tay. Nay nha đầu ăn gan gấu mới dám chọn lão làm đối tượng phá phách.
“Nha đầu, ngươi vẫn còn rút lui…” Lão nghiêng đầu nói.
Miêu Miêu không bị khí thế bức bách của y mà hoảng sợ, can đảm hô: “Không cần.”
Cuộc chạm trán giữa sư phụ và đệ tử ngày càng trở nên gây cấn và kịch tính
hơn khi mà Lâm Vĩnh đột ngột vung tay phóng ám khí vào đối thủ. Miêu
Miêu dựa theo bản năng và trực giác nhạy bén của mình mà thuần phục né
tránh, thân ảnh còn chưa kịp đề phòng liên tiếp bị cú đánh từ Lâm Vĩnh
giáng tới. Đây rõ ràng không hẳn là một cuộc giao đấu bình thường, mà
chính là mở đầu cho trận tỉ thí giữa hai địch thủ với nhau. Miêu Miêu
vốn dĩ trong người chưa học võ công ở cổ đại nên mỗi đòn đánh hiểm của
lão nàng đều đánh trả lại bằng võ thuật ở hiện đại. Từ động tác tấn công cho đến phòng vệ đều một bước khác xa với nơi đây, điều đó khiến Lâm
Vĩnh vô cùng bất ngờ. Nhưng lão không vì vậy mà nương tay, tay và chân
kết hợp thay phiên động thủ với Miêu Miêu, lực sinh ra đều có sát thương mạnh cho đối thủ. Miêu Miêu giữ hô hấp đều đặn rồi quyết định tung cú
đá vào bụng lão, Lâm Vĩnh lập tức bị đẩy lùi ra xa, đôi mắt hằn tơ đỏ
nhìn chăm chăm vào Miêu Miêu, đặc giọng nói: “Khá lắm nha đầu, hãy chứng minh cho ta thấy ngươi xứng đáng được ta truyền thụ võ công đi nào.”
Thì ra lý do Lâm Vĩnh đến bây giờ không chịu dạy võ công là vì lão còn nghi ngờ về nàng sao? Miêu Miêu lập tức hiểu rõ được vấn đề, khóe môi có rỉ
ra chút máu, nói: “Rất sẵn lòng, lão gia.”
Lâm Vĩnh hừ lạnh rồi
giơ chân đá từ trên vai nàng đá xuống, giống như móng vuốt của một loài
báo, vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát. Miêu Miêu bị mất đà liền ngửa người té
ra sau, nàng bắt đầu thấy vai mình đang kêu âm ỉ nhức nhói, thế nhưng
đây chẳng là gì so với sức trâu của nàng bây giờ, ít nhất trãi qua mấy
lần làm nô dịch kia ít nhất số điểm cho khả năng chịu đựng cũng được
tăng cao. Bước chân trụ ra đằng sau, sử dụng đó làm điểm tựa cho bản
thân mình, Miêu Miêu như một con đại bàng bay vụt lên cao xoay người
tung chân xoáy thẳng vào ngực Lâm Vĩnh ra đòn liên tục. Thấy lão đang
say sẩm mặt mày, nàng lập tức lợi dụng thời cơ mà cung tay dọng ngược
vào bụng y, rõ ràng đây chính là đòn đánh chí mạng.
Lâm Vĩnh gục
xuống phun ngụm máu rồi xoa tay lên ngực, lúc đấy Miêu Miêu cứ tưởng đã
nắm phần thắng trong tay nhưng không ngờ lão còn sức chống chọi đứng
dậy, trong lúc còn nàng đang bần thần thì bất ngờ cảm giác như cổ đang
bị ai giữ chặt. Miêu Miêu thất kinh: “Ngươi…”
“Nha đầu, phản đòn
vừa rồi của ngươi rất hoàn hảo. Tuy nhiên, sơ sót của ngươi là lực tung
ra còn nhẹ chưa đủ năng lực có thể đá gãy xương của đối thủ. Bài học thứ nhất, chính là không được khoan nhượng với kẻ thủ cho dù kẻ đó có chính là người thân hay là sư phụ đi nữa…” Lâm Vĩnh đột ngột thả lỏng cổ tay
ra cho Miêu Miêu hít thông khí trở lại.
Nàng lấy tay xoa cổ vừa ho khan: “Khụ… khụ…”
“Một khi đã bước vào cương vị của hai đối thụ đối nghịch nhau thì lòng dung
thứ và sự cảm thông sẽ khiến ngươi bị thất bại, thậm chí là chết trong
tay kẻ thù. Nha đầu, vừa rồi ngươi đã phạm lỗi thứ nhất.” Lão lạnh lùng
nói.
Không đợi Miêu Miêu lấy lại tư thế Lâm Vĩnh nắm áo nàng lên
và đẩy ra, lão quắc mắt nói: “Buổi tập huấn chưa kết thúc, mau ra đòn
đi.”
Miêu Miêu khó nhọc đứng lại tư thế cũ, hai tay siết chặt
nhắm vào kẻ trước mặt mà đánh tới. Tiếc là Lâm Vĩnh lại dễ dàng né trọn, lão xoay người bất ngờ ra quyền dùng lực chưởng nàng bay ra xa, suýt
xoát té xuống bên dưới. Lục Ôn thấy vậy liền bay tới đỡ lấy thân ảnh đó
vào lòng, nhìn gương mặt nàng có chút tím tái bà lo lắng quay sang trách Lâm Vĩnh: “Có cần phải ra tay mạnh thế không? Con bé đâu phải là nam
nhân mà có sức chọi với lực sát thương nặng như thế.”
“Đã là
truyền môn của Đoan gia thì bất kể nam nhân hay nữ nhân đều phải khổ
luyện như nhau. Nếu hôm nay ta nhượng bộ với nha đầu này thì nó sẽ không biết bản thân có thực lực kém như thế nào, nhờ vậy về sau nó sẽ nổ lực
trong ngày luyện tập võ công hơn. Vả lại nha đầu này thật không thể xem
thường, chút vết thương trên người đó chắc chắn sẽ không làm khó dễ
được.” Từ trên cao Lâm Vĩnh nhẹ nhàng bay xuống, liếc mắt nhìn Miêu Miêu rồi trầm giọng giải thích.
Lục Ôn khẽ gật đầu rồi nhỏ giọng nói
vào tai Miêu Miêu: “Nha đầu ngốc, ngươi còn không mau tỉnh dậy, đừng
tưởng trò giả ngất của ngươi có thể lừa được bọn ta.”
Hai mắt
Miêu Miêu lập tức bừng sáng, dưới sự giúp đỡ của Lục Ôn nàng cuối cùng
đã có thể ngồi dậy kiểm tra thương tích trên cơ thể. Thấy Lâm Vĩnh đứng
đó, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lão gia, vậy sau ngày hôm nay người
sẽ dạy ta võ công thật sao?” Lão đừng hòng phủ nhận, mỗi câu chữ của lão nàng đều nghe hết cả rồi.
Lâm Vĩnh hừ lạnh: “Sau khi vết thương ngươi lành và thời gian bị trừng phạt của ngươi kết thúc ta sẽ dạy ngươi võ công.”
Miêu Miêu trợn mắt nhìn Lâm Vĩnh, lão thần-kinh này nhớ dai thật, còn nhớ
“ban thưởng” “thành tích” nàng gây ra nữa cơ đấy. Cứ tưởng đấu đá xong
sẽ huề cả làng, không ngờ… hôm nay vận xui vây quanh nàng rồi!
“Nhưng mà… hình phạt là cái chi?” Câu hỏi khéo léo làm đám người ngoài kia lập tức xôn xao cả lên. Giờ vàng đã đến rồi!
Lục Ôn thấy Lâm Vĩnh còn đang đăm chiêu suy nghĩ, bà vội cắt ngang nói:
“Lão gia, hay ta để nha đầu chịu hình phạt như cũ là được rồi.”
“Cái gì? Lại là bắt ngồi thiền dưới thác nước suốt một đêm sao?” Nhớ lại
nàng còn rùng mình cảm giác ớn lạnh thấu xương đó. Huống chi nàng bị
chịu phạt sau khi chữa lành vết thương, như vậy chẳng phải sẽ càng khiến vết thương càng trở nên trầm trọng hay sao?
Lâm Vĩnh chắn ngang
tay nói không cần, ông đưa tay vuốt càm suy nghĩ rồi trong đầu chợt lóe
một sáng kiến hay, dường như rất thích thú với ý nghĩ đó lão giật môi
cười bí hiểm: “Ta nghĩ đã đến lúc để nha đầu này đến chào Thần Bạch Hổ
một tiếng rồi…”
“Cái gì?!” Bao nhiêu giọng nói đột nhiên bật công tắc vặn to hết cỡ, không chỉ Lục Ôn mà đám gia nhân bên ngoài cũng một
trận kinh ngạc. Chỉ có Miêu Miêu là chưa hiểu chuyện gì, nàng nói: “Thần Bạch Hổ? Là động vậy sao?” Tên gọi giống như thú nuôi vậy, lúc trước
nàng cũng có nuôi một con chim đại bàng, đặt là Hoàng Ưng.
“Đúng vậy, Bạch Hổ lâu nay không có bạn vì nó không được thân thiện cho lắm, sẵn tiện ngươi có thể đến thăm nó cho vui…”
“Lão gia, chuyện này…” Lục Ôn ngập ngừng nói.
Lâm Vĩnh nở nụ cười đắc chí: “Nha đầu, nếu ngươi có thể thuần phục đươc
Bạch Hổ thì sau này ngươi muốn ta truyền dạy điều gì ta đều sẵn lòng chỉ ngươi. Thế nào?”
Miêu Miêu hào hứng gật đầu, không hề biết mối nguy hiểm đang rình rập, nói: “Bất cứ điều gì?”
“Bất cứ điều gì.”
.
“Mau chung tiền đi các huynh đệ, khà khà. Vận may ta đến rồi a.” Mục Quảng
khoái chí nhìn từng sấp tiền đặt lên tay mình, ông hả hê cười.
Một kẻ nuối tiếc nhìn đồng tiền mình trao vào tay kẻ khác, nhưng đã chơi
thì phải chịu, hắn thắc mắc hỏi: “Mục Quảng, ông làm sao biết lão gia sẽ phạt tiểu thư bằng cách đó hả?”
“Đúng rồi đó, Quảng gia đoán như thần.” Khả Minh cũng gật đầu lia lịa.
“Phải, thật lợi a. Chỉ mới cá với chúng ta một ván mà đã hốt bạc được rồi.” Mạch Trạch thán phục nói.
“Số lão thật hên đó, chả bằng chúng ta cược hoài chả ăn gì hết toàn là tiền bay đi thôi.”
“…”
Nhiều câu hỏi biểu tình của mọi người đột ngột đổ dồn vào Mục Quảng – kẻ
chiến thắng sau thất bại của muôn người. Mục Quảng tỏ vẻ đăm chiêu, ánh
mắt thoáng nhìn xa xăm rồi giở giọng buồn thương nói: “Chẳng qua ta cũng đoán mò thôi, ngẫm lại đây là lần đầu tiên ta thấy lão gia nổi cơn
thịnh nộ đến vậy, chưa kể địa điểm nổ tung lại là căn phòng quý báu của
người. Vì vậy ta đoán lần này hình phạt của tiểu thư không do Lục phu
nhân đứng ra trừng trị nữa, lão gia chắc chắn sẽ phạt nặng tiểu thư để
sau này cho nàng hết ý định quậy phá người, mà theo các ngươi thấy thứ
gì ở Đoan gia là đáng sợ, khủng khiếp nhất?”
“Vậy là Hùm Xám mà? Đâu phải…” Mạch Trạch thốt lên.
Mục Quảng vỗ đầu hắn một cái, mép râu giật giật nói: “Thì cũng là Thần Bạch Hổ, cách gọi của ngươi thật khiến người ta dễ hiểu lầm.”
La Nhĩ
đứng một bên cũng trầm mặc theo, hắn lắc đầu ra vẻ sự tình trầm trọng:
“Phen này chẳng phải tiểu thư chết chắc rồi sao? Lão gia thật ác độc
mà…”
“Ngươi đừng khinh thường, nếu nàng ta có thể thuần phục được Bạch Hổ thì sao? Khi đó lão gia có muốn làm mặt lạnh cũng không được,
huống chi người đã hứa sẽ dạy đáp ứng tất cả cho tiểu thư…” Phúc Ca im
lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng mở miệng nói ra suy nghĩ.
Mục Quảng cũng gật đầu đồng tình, nhưng rồi lập tức phản bác: “Không thể
nào, nàng ta là nữ nhân sao có thể đánh thắng với thú dữ nói chi đến
việc thuần phục nó. Nếu đó là một con thỏ thì ta hoàn toàn tin tưởng.”
“Quảng gia nói cũng đúng, chúng ta là nam nhân còn sợ Bạch Hổ thì sao tiểu thư có thể tiếp xúc lâu được với nó.” Mạch Trạch phân bua theo.
Phúc Ca nhíu mày nhìn đám người một lúc nhốn nháo cả lên, sau một lúc băn
khoăn hắn đành lên tiếng quyết định: “Được rồi, chúng ta sẽ mở thêm một
ván cược. Nếu ai cá tiểu thư có thể vinh quang trở về và thuần phục được Bạch Hổ thì đặt tiền vào bên trái, còn ai cược nàng sẽ thất bại và chết thì ở bên phải. Các người thấy thế nào, mau quyết định đi.”
Bọn
người lại được dịp bắt độ cờ bạc, bọn họ sau một lúc bàn luận và suy
tính kĩ lưỡng mới quyết định đặt vào ô bên phải. Chính xác đủ mười mạng
đặt cọc vào ô phải, duy nhất chỉ có Phúc Ca đặt ngược lại với họ. Mọi
người ngạc nhiên nhìn hắn, nói: “Ca Ca, người chắc rồi chứ? Khả năng rất ít nha…”
Hắn đặt tiền còn lớn hơn cả Mục Quảng, những 300 đồng.
“Xem như ta đánh cược với vận may của mình đi. Biết đâu kì tích sẽ xuất hiện, hắc hắc…” Phúc Ca nháy mắt nhoẻn miệng cười.
Mục Quảng quyết định đặt tiền ô phải, hắn nói trng vẻ tự đắc: “Phúc Ca, cậu tốt nhất vẫn nên cầu may đi.”