Trong một thời gian ngắn vết thương bị Lâm Vĩnh đả kích trên vai cũng dần hồi phục, Miêu Miêu không biết có nên cảm tạ Lâm Vĩnh khi đã nhẹ tay với mình hay không, bởi khác xa với trận giao đấu lúc trước thì lần này ít nhất trên xương nàng không nghiêm trọng đến mức bị gãy mấy khúc. Hồi tưởng lại cảnh lão tuyệt tình đẩy nàng xuống đất, bây giờ nàng cũng chưa quên được khuôn mặt lạnh lùng ấy, đúng là con người ta khi tức giận thường bộc phát những hành động thật đáng sợ.
Cũng may đó chỉ là đòn cảnh cáo, nàng thật biết ơn lão ta khi không nhẫn tâm phế luôn cặp chân này. Nếu không Miêu miêu chẳng biết bằng cách nào mà đi lại, đã vậy còn phải leo qua một ngọn núi nữa mới ác.
“Hà... hà... mệt... đứt cả hơi... trời ơi...” Miêu Miêu ngồi bệch xuống thảm cỏ, lấy tay vuốt vuốt mồ hôi trên trán, cánh môi hồng tự nhiên cũng dần thiếu sắc. Nàng lấy trong tay nải ra một ống nước rồi trút lên miệng tu một hơi. Đường đi chẳng biết dài hay không nhưng bỏ mất nửa ngày nàng mới đi được 2/3 chặng đường. Nhìn lên cao, mặt trời bây giờ cũng trốn đâu mất tiêu, ánh sáng ngày dần hiu hắt.
Vậy là tới thời khắc của “bóng đêm ngự trị” rồi.
“Không xong rồi, trời sắp tối mà ta lại đang ở giữa rừng...” Miêu Miêu nhanh chóng bỏ đồ cất vào tay nải rồi chật vật đứng dậy tiếp tục mòn theo đường núi phía trước. Canh theo hướng mặt trời lặn mà nàng đoán giờ cũng tầm 5 - 6 giờ ở hiện đại, như vậy thời gian để đến được nơi cùng lắm sau 3 giờ đồng hồ nàng phải có mặt ở đó. Nghĩ vậy, đôi chân nàng gắng gượng đạp mạnh vào bùn đất đẩy người đi lên, lớp áo bên trong lẫn bên ngoài đều thấm ướt một mảng mồ hôi...
.
Thời điểm mặt trời lặn thì bóng đêm cũng được dịp ôm trọn đất trời vào lòng, mây trôi cũng lượn lờ bay đi mất. Không gian trở nên vắng lặng và đìu hiu, lâu lâu bên tai lại có tiếng rít hờn của gió lạnh làm Miêu Miêu cứ nghĩ mình lạc vào thế giới tăm tối nào rồi, làn da không kìm được mở nổi sởn cả lên.
Đôi chân không phụ lòng cuối cùng cũng leo lên được đỉnh núi Hùm Sơn, nơi mà sứ mệnh đã an bày cho nàng, bằng mọi giá phải thu phục được nó thì nàng mới vinh quang trở về Đoan giặp Lâm Vĩnh. Trước khi đi Lục Ôn nói tới đó sẽ có người dẫn dắt giúp nàng, nhưng mà ngó tới ngó lui cũng chẳng thấy bóng người đâu đây, tâm trạng phân vân không biết có nên đi vào hang đá kia luôn không, chỗ có ánh sáng đang hắt ra...
“Theo bản chỉ dẫn thì đây là nơi giam giữ Bạch Hổ, nhưng mà sao không có ai ở đây? Rõ ràng Lục Ôn dặn khi đến sẽ có người ra đón mà.”
Miêu miêu toan bước chân đến gần hang thì bất ngờ một bàn tay lạnh ngắt đặt trên vai nàng níu lại. Cả thân cứng đờ theo vật mang hơi khí lành lạnh đang vịnh lên người, nhịp tim không kiểm soát cứ đập đùng đùng trông trong lồng ngực, cảm giác nóng lạnh xuyên dọc sống lưng theo một đường rồi giật ngược đọng lại trên sắc mặt tái xanh. Ngay cả hơi thở gấp gáp của mình nàng còn không thể nhận ra ngoài tiếng “thình thịch” vang dội bên tai.
Ai nói đã là sát thủ thì không có quyền sợ ma a?
“Cô nương, người là ai có thể lên được đây?” Tinh thần như treo ngược trên cành cây, nàng cố gắng hít thở thông suốt rồi ngập ngừng nói, đến lúc này nàng vẫn chưa biết kẻ đằng sau mình là ai: “A... chỉ là lạc đường thôi...” Trong suy nghĩ của Miêu Miêu nàng nghĩ mình đang nói chuyện với ma, vì giọng kẻ đó nghe qua như thể không có chút hơi ấm nào, thanh âm nhè nhẹ lại thoảng hơi lành lạnh, chẳng trách tại sao nàng hồ đồ tới vậy.
Nghe vậy, kẻ ở phía sau liền rút tay mình lại nhưng không có ý buông tha nàng, càng có ý hỏi: “Cô nương tên gì?”
Mẹ ơi, hồn ma ở đây cũng tỉnh thật! Biết thông tin cá nhân của con người làm gì cơ chứ?!
Miêu Miêu cong giò chạy ra xa không dám quay lại nhìn, cứ như vậy mà nàng bị đụng vào người đang đi tới kết quả là té ngửa ra sau. Khi đó có một cánh tay chìa ra kéo nàng đứng dậy, Miêu Miêu hơi ngạc nhiên muốn né tránh nhưng lại bị giọng nói trầm thấp ấy ngăn cản.
“Nàng là truyền nhân của Đoan gia gửi đến đây phải không?”
Đôi mắt dao động nhìn người trước mặt, nói y là nam nhân thì không đúng nhưng là nữ nhân lại càng không thể. Khuôn mặt dài và góc cạnh khắc khổ, cặp lông mày dài kéo xếch lên tỏ vẻ nghiêm nghị, phiến môi mỏng và phớt màu bạc nhợt nhạt. Mái tóc dài buộc lỏng thả sau lưng, có vài lọn tóc nhẹ nhàng đung đưa trước ngực. Tạo hình xuất sắc cho một soái ca yêu mị vừa mang vẻ thần bí khiến người ta muốn gần gũi nhưng lại không cách nào chạm vào được.
“Phải, nhưng ngươi là ai?...”
Kẻ đó không vội trả lời ngay, y nheo mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi mới cất giọng: “Lục Ôn không nói nàng biết nơi đây có người canh giữ sao.”
Sau khi đứng dậy Miêu Miêu mới thấy rõ dáng vẻ cao lớn của y, trước giờ nàng chưa bao giờ tự ti về chiều cao lý tưởng của mình, vậy mà sánh ngang với người này nàng không khác gì cô gái mới lớn, thua hắn tầm một cái đầu.
“Ta nhớ rồi, vậy ngươi chính là người mà Lục Ôn nói đến. Nếu vậy cuộc sống sau này của ta đành giao phó vào tay ngươi rồi.” Nàng cười nhạt nói.
Ban đầu trước khi đi Miêu Miêu nghĩ rằng ở lại đây cùng lắm hơn hai tháng, vì nàng cho rằng nhiệm vụ thuần hóa Bạch Hổ sẽ không có gì khó khăn đối với nàng. Thậm chí ở hiện đại không biết bao nhiêu lần đã vào sinh ra tử đối đầu không ít gian nan, nói chi đến việc có thể quật ngã “con mèo” này, nàng vô cùng tự tin bản thân sẽ làm được và trở về sớm. Thế mà lời nói tàn nhẫn của Lâm Vĩnh đã cắt đứt sự nhiệt tình, làm nàng một bụng hoang mang trước ngày rời đi.
“Ngươi nghĩ chỉ hai tháng có thể khuất phục được Bạch Hổ sao? Chà, coi bộ ngươi xem thường nó quá rồi đó. E rằng ngày đầu tiên ngươi gặp nó không biết đã chết ngất chưa mà trong đầu có dự định trở về đây nữa. Dù gì ta không muốn cảnh tiễn đưa người chết, mọi sự trên hết vẫn nên giữ tính mạng an toàn đi.”
Đã vậy Lục Ôn còn chiêm thêm vài câu khiến Miêu Miêu nhìn cảnh đó chẳng khác mấy lúc người thân khóc thương cho những chiến sĩ ra chiến trường, một đi không trở lại.
“Ở đó nếu không thể chống cự được nữa thì ngươi hãy quay về đây, sư phụ sẽ không trách ngươi đâu. Cùng là nữ nhân bắt ngươi như vậy... ta thật không nỡ. Còn có Âu Dương, gặp chuyện khó khăn ngươi hãy nhờ y giúp, bất quá y cũng nể mặt bọn ta mà không tuyệt tình giết ngươi nếu như thất bại...” Đoạn đối thoại còn lại thế nào thì nàng cũng quên mất luôn rồi, trong đầu thoáng nhớ lại tên mà Lục Ôn nhắc đến, miệng lẩm bẩm theo rồi nghi ngờ hỏi: “Ngươi có phải là Âu Dương không?”
Y liếc nàng rồi đưa mắt nhìn ra xa, nơi có bóng người đang tiến lại gần, ánh mắt thâm trầm chợt phát ra tia sáng kì lạ. “Ngươi đã làm xong rồi chứ?”
Miêu Miêu xoay người liền bắt gặp hình ảnh của một nam nhân có dóc váng gầy guộc, hai cạnh mặt hóp lại tạo gò má cao hốc hác, khoanh mắt còn điểm thêm tròng đen phụ họa trông hệt như con gấu trúc, vừa mệt mỏi vừa u ám. Nàng ném cho hắn hai từ nhu nhược và yếu đuối ngay từ lần đầu gặp mặt, nhưng đáy mắt chợt lay động khi hắn vác trên người một con hươu đã bị bẻ gãy sừng, ba con thỏ chết bị dắt ngang hông cùng với một con trăn đang quấn quanh thắt lưng.
“Huynh nghĩ ta không đủ năng lực kiếm thức ăn cho Hổ sao?” Sau khi vứt mấy xác động vật xuống đất, hắn phủi bụi trên người rồi đặc giọng nói. Ngẩng mặt liền thấy bóng dáng của nữ nhân, cảm nhận có điều gì đó không đúng hắn lập tức chỉ vào nàng mà hỏi: “Nàng là nữ nhân của Dương ca ca sao? Hừm, nhan sắc không tệ lắm...” Hắn quay sang Âu Dương đắc ý cười: “Dương ca, huynh ở núi quanh năm loáng cái đã có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, thật cao tay a.”
Sau một lúc thao thao bất tuyệt, bình phẩm đủ kiểu. Lúc này tên kia mới phát giác thấy thần sắc của hai người còn lại chẳng mấy điềm tĩnh như lúc đầu. Âu Dương mặt giăng đầy hắc tuyến, nghiến răng kèn kẹt: “Cồ Mặc, ngươi không cần mồm nữa? Được, vậy ta giúp ngươi loại bỏ nó.”
Không nói hai lời, Âu Dương lập tức vung tay rút kiếm từ chui ra bất ngờ phóng tới hắn lao như một cơn gió lạnh. Kẻ kia cũng không phải dạng vừa, chưa gì đã bị phục kích hắn lấy chân đá xốc con nai lên và đem ra chắn trước mặt, vừa hay lưỡi kiếm xẹt qua bụng và dừng tại đó.
Cồ Mặc nhe răng cười tươi khác hẳn với thân hình ủ rũ của hắn. Nhưng trong tình hình này, Âu Dương rất muốn đục khoét cái miệng chướng mắt đó. Miêu Miêu khẽ hít sâu, thủ thuật vừa rồi nếu nói không kịp phản ứng nhanh chắc rằng hắn đã không còn cơ mặt để được vui vẻ như bây giờ, hoặc giả dụ Âu Dương đã cố tình nương tay.
“Đây là truyền nhân của Đoan gia gửi tới, về phần nơi ở của nàng ta ngươi hãy phụ trách cho chu đáo.” Y liếc mắt nhìn đống thịt nạc trước mặt nói: “Còn những thứ này ngươi tạm khoan cất giữ, cứ giao cho ta được rồi. Giờ thì đưa nàng đi đi.”
Cồ Mặc nheo mắt nói: “Chỗ ở cho nữ nhân? Vấn đề này khá nan giải a. Sư huynh, sao huynh cứ giao việc khó mà phó thác cho ta thế.”
Ấu Dương hừ lạnh, mặc kệ hắn liền quay sang nói với Miêu Miêu: “Về chuyện nàng ở đây bao lâu thì Lâm Vĩnh đã gửi thư báo cho ta biết. Có thể sẽ hơi vất vả, tốt nhất nàng nên giữ tinh thần đề cao với mọi thứ ở đây. Từ nơi nàng đứng cho hết ngọn đồi này, nếu nàng ra khỏi lãnh địa này ta sẽ không can dự cho dù nàng đang gặp nguy hiểm đi nữa. Sáng ngày mai sẽ bắt đầu rèn luyện thể lực vì vậy hãy khôn ngoan sử dụng đêm nay để tĩnh dưỡng đi.”
Nói xong y cũng quay người đi mất tiêu, cuối cùng chỉ còn lại Cồ Mặc đang đảo mắt nhìn nàng hồi lâu. Khi không chịu đựng nổi ánh mắt soi mói của hắn nữa, Miêu Miêu mới cất giọng phá không khí đang ngày càng ngột ngạt. “Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi dùng cặp mắt mình chỉ đường cho ta đến chỗ nghỉ hai là để ta kiểm tra kiếm có sắc bén đến độ chọc mù mắt ngươi không?”
Cồ Mặc lập tức giật mình, sau đó hắn lại hả miệng cười: “Có khí phách, tốt lắm... Ta chỉ, ta chỉ. Đi theo ta.”
Trước khi xách đồ đi theo sau hắn, Miêu Miêu không khách khí liền đáp trả: “Ta cũng không có thói quen làm kiếm nhơ bẩn.”
Nhưng Cồ Mặc không nghe thấy bởi vì hắn đã bỏ đi một quãng đường khá xa, môi còn hào hứng chu lên huýt khúc sáo rỗng, đơn điệu.
.
Bây giờ có còn kịp chạy trốn không nhỉ?
Sư phụ quả nhiên đã đẩy nàng vào hang cọp theo đúng nghĩa đen. Bức bách và kiệt sức chính là cảm nhận duy nhất cô có thể gói gọn lại sau hơn nửa ngày “rèn luyện thể lực” như Âu Dương nói. Lời khuyên “... giữ tinh thần đề cao với mọi thứ ở đây...” không hề thừa thãi, bây giờ nàng mới nhận ra không chỉ có Lâm Vĩnh là kẻ không biết phân biệt giới tính, không lường trước được lại có người cùng một bụng mang tư tưởng giống lão ta.
Ngay lúc này kẻ đó đang hiện hình trước mặt nàng, khoác lên người bộ dáng ung dung lại rất thư thái hưởng thụ, khác hẳn với con người đang bê bết nằm trên thảm cỏ, cả người như vừa té xuống sông bị ướt lan cả mảng áo sau lưng, quần áo lấm lem như một tên khất cái bị bỏ rơi, mồ hôi tạo ra thứ mùi nồng nặc hôi hám. Hình ảnh nhơ nhuốc và khinh thường đó trở thành một mặt tương phản với làn da vốn trắng trẻo của nàng.
Mẹ kiếp! Cái gọi là “sử dụng đêm nay để tĩnh dưỡng” hoàn toàn bị hắn phá sạch sành sanh. Chỉ vừa qua nửa đêm, vừa đúng canh ba Âu Dương đã đến tận cửa phá nhà bắt nàng thức dậy tập huấn. Miêu miêu coi như quá quen chuyện này, không thèm chấp nhất nữa. Nhưng được nước dâng thì càng muốn vỡ bờ, hiện tại nàng nghĩ mình không khác gì động vật đang bị ngược đãi đối lập với bề ngoài mang hình thể con người vốn có. Tiếc rằng, trong mắt hỗn đản mang danh Âu Dương kia, ngoài tia lạnh nhạt ra hoàn toàn không có biểu cảm nào khác, cứ như đây chỉ mới là khởi động.
Quả nhiên nàng đoán không sai!
“Cầm dây thừng và cái cọc này đi.” Y quăng đồ xuống đất rồi nói: “Thời gian là ba ngày, nàng hãy dùng hai thứ này làm vật dụng hỗ trợ leo xuống vách núi đó, sau khi lấy được thứ ta đặt bên dưới thì mới quay ngược lên đây. Trong thời gian đó Cồ Mặc sẽ đứng ở đây quan sát tình hình bên dưới, nếu nàng gặp nguy hiểm hắn sẽ giúp ngay khi có thể, nhưng điều đó cũng có nghĩa là nàng đã thất bại. Với lý do này ta tin Đoan gia sẽ rất mặt khi truyền nhân mình không đạt được mục đích như mong muốn, như thế nàng không những bị khiển trách mà ngay cả sư phụ chắc chắn sẽ không công nhận nàng nữa. Nhưng theo ta nghĩ, Đoan gia sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nếu lọt tin đệ tử lại ngã ngũ bị đánh bại thì danh dự hai người ấy còn để ở đâu cho đẹp?”
“Ý ngươi là, họ sẽ giết ta để giữ toàn danh dự?” Không quá ngạc nhiên trước kết quả này, nó còn lạ lẫm gì với một sát thủ hiện đại như nàng sao? Việc không hoàn thành nhiệm vụ cũng bằng cái chết được dâng sẵn. Tuy khó chấp nhận nhưng chính quy luật này đã theo nàng suốt mười tám năm qua, dần đà cũng thành một nguyên tắc riêng - không bao giờ được bại dưới tay kẻ thù. Dẫu vậy, nhưng khi nghe y nói thế, trong lòng nàng như bị ai thắt chặt lại, nhói đau vô cùng. Y liếc mắt lạnh lùng, tay khoanh trước ngực tạo tư thế vừa cao lớn vừa nắm uy quyền, cảm xúc hoang mang rồi cho đến trầm ngâm từ ánh mắt nàng hắn đều nhận ra: “Ta có thể xem đó là áp lực xấu nhất của nàng nhưng ta hi vọng nàng biết dùng điều đó làm ý chí nỗ lực để việc đó không xảy ra. Nàng đã sẵn sàng chưa?”
Miêu Miêu đã đứng dậy với lấy dây thừng buộc chặt trên người, thái độ của nàng vẫn không thay đổi như thể đó là bộ mặt vô cảm được xây dựng từ rất lâu rồi. Cái Âu Dương muốn nói tóm lại chỉ muốn nhắc: Nàng ngoài cơ hội để bản thân chiến thắng thì không còn lựa chọn nào khác.
Không ngờ bị xuyên qua cổ đại nàng cũng không thoát được số kiếp bị người khác đày đọa. Số mệnh nàng đúng là cẩu huyết.
Vậy ra nguyên nhân khiến Âu Dương nổi hứng gọi nàng thức dậy chính là lấy mức độ thể lực chịu đựng để vượt qua thử thách này. Xem ra công của nàng cũng không đến mức đem đổ ra sông đổ biển.
Chỉ có ba ngày để Miêu Miêu vừa xuống dưới đó vừa leo ngược trở lên. Đối với kẻ có cuộc sống bình thường, thì đây chính là địa ngục. Nhưng người chịu là Miêu Miêu, thì nàng xem đó chỉ là một thử thách để vận động cơ thể, giống như leo núi nhưng có phần mạo hiểm và khắc nghiệt hơn.
“Đã xong, có thể bắt đầu được rồi.”
Âu Dương lần đầu thấy nữ nhân mang khí chất “cứng” như vậy, đôi mắt chợt lóe lên tia giễu cợt rồi mím môi nói: “Rất tốt, hi vọng nàng khác với những nữ nhân tẻ nhạt ngoài kia. Cồ Mặc đang đứng ở kia, đến đó và hắn sẽ giúp nàng một số thao tác. Hắn sẽ đưa cho nàng một túi nhỏ trong đó đựng lương khô và nước, dĩ nhiên, ta không thích đem về một cái xác khô.”
Miêu Miêu ậm ừ cho qua rồi đến chỗ Cồ Mặc, hai người trao đổi một lúc rồi Miêu Miêu mới bình tĩnh bước ra vách núi. Khoảnh khắc gió thổi lồng lộng bên tai nàng mới hiểu độ chân thực của độ sâu vực thẳm là như thế nào. Từ trước đến nay đây là cái núi hiểm trở và vách đá ghồ ghề nhất mà nàng từng thấy, nhìn bên dưới nàng cứ ngỡ mình đang ở ban đêm, rất đen và sâu hút.
.
Ở trong thư phòng tại Đoan gia, Lâm Vĩnh cùng với Lục Ôn sau khi nhận được bức thư từ Âu Dương gửi đến, cả hai đồng thời nhìn ra hướng xa xăm mà trầm mặc không nói gì. Lâm Vĩnh mang vẻ mặt ưu tư, đảo mắt soi nét chữ trên giấy vàng. Lục Ôn quan sát ông mà khẽ trút hơi dài, chẳng biết ông đọc không biết bao nhiêu lần có khi ông đã thuộc hết rồi cũng nên. Bà muốn cười nhưng lại nặng nề không nhếch miệng được.
“Tên Âu Dương này đúng là muốn thử thách lòng kiên nhẫn của ta. Ta chỉ bảo hắn để đồ nhi đối đầu với Bạch Hổ, không ngờ y lại thêm trò muốn thử năng lực truyền nhân của lão phu đây. Thật muốn bầm hắn ra ngay tức thì mà.”
Lâm Vĩnh khua mép tức giận, bàn tay vò nát bức thư rồi quẳng xuống đất khinh thường. Lục Ôn liếc sang bảo: “Hừ, vì ông muốn giáo huấn đệ tử ta mà bắt nó giao cho tên tà ma kia. Rõ biết y không phải loại người tuân theo vậy mà ông một mực quyết định như vậy. Có trời mới hiểu y đang toan tính điều gì, chẳng trách biết bao nhiêu đề tử của nhiều cặp sư phụ khác gửi cho y khi trở về không tắt thở thì cũng bị thương trầm trọng. Khó lắm ta mới có một đồ nhi thừa năng lực võ nghệ như vậy... giờ thì lão ngồi đó mà tiếc đi.”
Ngoài tiếng thở dài ra thì trong phòng không còn âm thanh nào nữa, Lâm Vĩnh khẽ xoa vai lão bà bên cạnh vừa trấn an: “Ta tin Miêu nhi có thể vượt qua thử thách của hắn.”
“Thật điên rồ, vách núi đó muôn trùng nguy hiểm chưa kể thời tiết ở bên dưới chẳng rõ ra sao vì chưa từng người nào có thể đặt chân xuống đó. Nam nhân còn không vượt qua thì nữ nhân như Miêu nhi có thể đi qua dễ dàng? Chưa kể đường leo hiểm trở ai mà lường trước chuyện gì cơ chứ... ô... hô ... hô...” Lục Ôn nghĩ tới mà cay mắt ươn ướt. Con bé đáng thương của bà!
Lâm Vĩnh lại tiếp tục thở dài nhìn bộ dạng nhu nhược của lão nương mà không đành lòng. Trước tâm trạng sốt ruột của Lục Ôn, lão lại bình tĩnh hơn bất cứ ai. Lâm Vĩnh lắc đầu xua đi nỗi bất an, giọng quả quyết nói: “Nếu như không thể vượt qua thì con bé cũng không xứng đáng được làm đồ nhi của ta. Xem như đó là số mệnh của con bé đã định sẵn...”
Nghe thế, Lục ôn trừng mắt nhìn ông: “Sao ông... có thể lạnh lùng như vậy.”
“Ta đã nói rồi...” Lâm Vĩnh không giảm giọng, kiên định nói: “Khi con bé thành công và trở về Đoan gia ta sẽ truyền dạy bất cứ thứ gì mà nó muốn. Chỉ trong ba ngày hơn, Miêu nhi sẽ làm được mà. Ta đã kiểm tra vì vậy ta rất tin vào năng lực hiện tại nó đang sở hữu, so với Âu Dương nó không hề dễ bị khuất phục như vậy đâu... Tin lão công bà đi.”