Kinh nghiệm đối mặt với tin sốc của nàng cũng không phải để chơi. Vì vậy nên sau vài giây chấn động thì Asisư bình tĩnh trả lời:
“Ta đâu có tài cán gì. Hơn nữa việc khám chữa bệnh vốn là của thầy thuốc, ta đây làm sao dám tùy tiện”
“Nữ hoàng đã khiêm tốn rồi. Chuyện nữ hoàng là thần nữ, ban ơn hồi sinh cho cả Hạ Ai Cập và Babylon chúng thần đều đã nghe qua. Nay dám nghĩ quốc vương của chúng thần chỉ cần nhờ chút phúc khí của người là tốt rồi. Sắp tới cũng là Lễ tế Thần Lửa của Minoa, sự có mặt của nữ hoàng chính là vinh dự của tiểu quốc. Mong người đừng từ chối”
Từ con gái nữ thần giờ thành thần nữ luôn rồi, đám người này gì cũng có thể nói được. Đã nói đến nước này nếu nàng từ chối chính là không nể mặt rồi. Nhưng chúng quên rằng, Asisư nàng là người dễ uy hiếp bằng mấy cái danh dự lễ tiết vớ vẩn này sao.
“Ta...”
“Các vị sứ giả, các vị cứ yên tâm dùng tiệc nghỉ ngơi. Ba ngày sau ta và nữ hoàng Asisư sẽ khởi hành qua Minoa.” Izumin khẽ giữ tay Asisư, thay nàng nói với đám sứ giả. Sau đó quay qua Menfuisư, tiếp: “Hoàng đế Menfuisư, không biết ngài có ý kiến gì không?”
Menfuisư cũng nhìn qua, cunhf Izumin nhanh chóng trao đổi một ánh mắt rồi cất tiếng:
“Ta cảm thấy việc này không tệ. Coi như thắt thêm mới giao hảo giữa Minoa, Ai Cập và Hitaito. Hơn nữa thời gian qua xảy ra khá nhiều việc, chị Asisư, ta nghĩ chị cũng nên đi chơi một thời gian cho thoải mái. Các vị sứ giả cứ yên tâm, đúng như lời vương tử Izumin, ba ngày sau chúng ta sẽ cho người hộ tống vương tử Izumin và nữ hoàng Asisư đồng thời tiễn các vị về Minoa”
“Đa tạ hoàng đế Menfuisư, nữ hoàng Asisư và vương tử Izumin. Chúng thần sẽ gửi tin về Minoa chuẩn bị thêm thuyền hộ tống hai vị tới nơi an toàn” Vị sứ giả nọ mừng rỡ.
Tất cả mọi người đều tiếp tục dự tiệc trong tâm trạng vui vẻ, trừ Carol và Asisư. Có vẻ Carol cũng muốn đi nhưng Menfuisư không cho phép nên giận dỗi. Bỗng Menfuisư cúi xuống nói vào tai cô nhóc cái gì đó. Carol có vẻ hơi ngạc nhiên sau đó như hiểu ra, trao cho Asisư và Izumin một cái nhìn mờ ám rồi tiếp tục ăn trái cây, không nhõng nhẽo nữa.
Chỉ còn Asisư vẫn như người đi trên mây. Rõ ràng người được mời là nàng mà sao nàng lại không được quyết định? Ngay cả Izumin cũng không cho nàng lên tiếng, chỉ nói khẽ một câu: “Về tẩm cung sẽ nói cho nàng!” Giờ lại thấy thái độ của Carol, Asisư càng khó hiểu, cứ như mình đang bị người ta tính kế vậy. Nhưng nàng biết chắc chắn chuyện này không có gì nguy hiểm nên quyết định 'khó quá bỏ qua'.
Izumin thấy cô gái ngồi cạnh mình tâm trạng thay đổi liên tục thì cười nhẹ, nhấc cốc rượu uống một ngụm, cũng không có ý giải thích gì.
Buổi tiệc này nhất định sẽ rất nhanh truyền đến tai các vị cao cấp của cơ số quốc gia. Nước nào mà chẳng cài vài người vào các nước khác, hơn nữa bữa tiệc này cũng chẳng phải cơ mật gì. Cái tin 'Mối quan hệ giữa vương tử Hitaito với nữ hoàng và hoàng đế Ai Cập rất tốt' cũng đủ khiến vài kẻ chùn tay. Dù gì nữ hoàng Asisư của Ai Cập cũng còn một thân phận khác là công chúa Asisư của Babylon.Buổi tiệc với nhiều tâm trạng cứ vậy trôi qua.
Trên đường về cung, Asisư tranh thủ hỏi luôn thắc mắc trong lòng.
“Từ lúc nàng nhận lời ta đến nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện, thời gian chúng ta ở bên nhau có bao nhiêu. Chi bằng nhân cơ hội này đi chơi một chuyến. Suốt một năm qua nàng cũng quá mệt mỏi rồi!” Izumin khẽ vuốt tóc Asisư, đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Nghe những lời Izumin nói, Asisư chợt giật mình. Quả thật hai người hiện tại là người yêu của nhau, thế nhưng thời gian ở bên nhau ít đến thảm thương. Thỉnh thoảng gặp nhau thì nàng đều cùng Izumin thảo luận cách làm thế nào phát triển Hạ Ai Cập, cách hỗ trợ dân chúng,... Mấy tháng qua rãnh hơn thì lại chuyện Carol mang thai. Hầu như cả ngày nàng đều ở cùng cô nhóc. Lắm lúc Menfuisư còn kiện nàng cướp vợ nó. Thành ra tuy rãnh nhưng nàng cũng không ở bên cạnh Izumin thường xuyên được. Giờ nghĩ lại quả thật mình vô tâm quá. Cũng may Izumin không như người khác, hắn chấp nhận ở bên cạnh làm chỗ dựa cho nàng. Thôi thì nhân cơ hội này ở bên cạnh bù đắp cho hắn vậy.
“Izumin, ta xin lỗi!”
Izumin nhìn sâu vào ánh mắt đầy hối lỗi của Asisư, cười nhẹ.
---------------------------o0o--------------------------
Ba ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay là ngày nàng cùng Izumin mang theo đoàn hộ tống tới Minoa. Cái nàng bất ngờ nhất là Carol không hề đòi đi theo, ngược lại còn đứng bên Menfuisư cười rất mờ ám. Có lẽ phụ nữ mang thai tính tình cũng thay đổi, nghĩ vậy nên Asisư không thắc mắc nữa. Thế nhưng nàng biết cái tính lóc chóc của Carol chắc chắn không bao giờ thay đổi nên để Ken ở lại Thượng Ai Cập phòng bất trắc. Nhưng đó chỉ là mục đích bên ngoài, nguyên nhân chủ yếu là tìm kiếm tung tích của kẻ liên quan đến trận dịch vừa rồi vẫn. Mặc dù đã dốc toàn lực nhưng một chút thông tin vẫn chưa có, gần đây nghe anh Ken nói rất có thể tên đó liên quan đến Ma giáo nên muốn đích thân điều tra. Khả năng của Ken nàng không hề nghi ngờ nên giao toàn quyền ở tổ chức và việc tìm kiếm cho anh ấy.
Vì Minoa là một đảo quốc nên đoàn người đi tới bến thuyền sau đó trực tiếp dong buồm ra biển. Bây giờ nàng quả thực phải cảm tạ ba và các anh khi thường xuyên tổ chức tiệc trên du thuyền. Nhờ thế nên giờ đây ngoài cảm giác hơi chóng mặt khi mới lên thuyền thì nàng cảm thấy rất bình thường. Sau khi ổn định thì có thể thoải mái ra mui thuyền ngắm cảnh hóng gió.
“Asisư, nàng không sợ sóng sao?” Izumin từ khoang thuyền bước ra, khoác áo choàng mỏng lên người Asisư.
“Sợ sóng? Chàng nghĩ ta là ai chứ? Có chút xíu sóng này ăn thua gì” Asisư đưa tay chỉnh lại áo cho Izumin, cong môi nói.
Nàng chỉ sợ gặp bão thôi, nhưng trời quang mây tạnh thế này thì chắc chắn không có chuyện đó. Mà nếu có bão thật thì nàng cũng dư sức bảo vệ mấy con thuyền này, ít nhất thì con thuyền có nàng và Izumin cũng sẽ bình an mà tới Minoa.
“Nhiều lúc ta nghĩ không biết nàng có phải con gái không nữa” Izumin khẽ vén vài lọn tóc bị gió thổi vướng trên mặt Asisư, chọc.
“Ta không phải con gái mà vương tử Izumin vẫn nguyện cưới về làm vương phi, vậy hắn cũng đâu phải đàn ông. Chàng nói có đúng không?” Asisư cười khẽIzumin hơi bất ngờ trước câu trả lời của Asisư. Hắn hơi ngẩn người nhìn nàng sau đó cất tiếng cười to:
“Ha ha! Phải phải. Là một cặp đôi trời định!”
Dứt lời Izumin kéo Asisư vào lòng ôm chặt.
Trên trời, từng đàn hải âu bay lượn dưới ánh mặt trời rực rỡ. Chúng cất tiếng kêu như chúc phúc cho cặp đôi bên dưới.
---------------------------o0o--------------------------
Tuy rằng đi chơi khiến Asisư khá là hào hứng nhưng ngồi thuyền suốt mấy ngày quả là không dễ chịu. Để giải quyết quãng đường khó nhai này nàng đành phải động chân động tay với dòng nước, rút ngắn thời gian từ hơn một tuần xuống còn ba ngày. Ban đầu khi mới tăng tốc nàng làm quá nhanh khiến thủy thủ đoàn không điều khiển được tàu, hậu quả là hai con thuyền đi ngay cạnh xém đâm vào thuyền của nàng, còn thuyền nàng ngồi thiếu chút nữa lật. Cũng may lái thuyền đều là những người có kinh nghiệm nhất, hơn nữa người Minoa vốn là dân biển nên xử lí mọi việc cũng khá tốt, thích ứng với tốc độ mới rất nhanh. Thế nhưng Asisư không muốn đem tính mạng mình ra làm trò đùa nên cũng giảm tốc độ dòng nước lại, đợi thích ứng rồi mới tăng dần.
Ba ngày không nhanh không chậm cứ vậy trôi qua, bến cảng của hoàng gia Minoa đã ở trước mặt. Mặc dù Minoa có rất nhiều bến cảng, nhưng hầu hết đều là bến thường dân. Chỉ duy có một bến ở chính đông, đối diện với hoàng cung là bến hoàng gia, thường dân không được phép đến dần, ngay cả quan lại cũng phải được sự cho phép của hoàng thái hậu hoặc hoàng đế. Bến được mở mỗi khi người trong hoàng thất rời khỏi đảo quốc đi tế lễ ở thần đảo cách đó mấy trăm dặm. Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, đó là khi có quốc khách quan trọng thì bến cảng này cũng được mở ra để tiếp đón. Xung quanh bến cảng luôn có quân lính tuần tra bảo vệ, được phép tiền trảm hậu tấu bất kì kẻ nào có ý lại gần.
Hiện tại có lẽ nàng đã được xếp vào cái ngoại lệ kia rồi. Đoàn thuyền của nàng gần tới nơi thì tách ra, chỉ có con thuyền chở nàng, Izumin và bốn người Ari là tiến vào bến. Riêng Kai thì ở thuyền khác cùng với chủ quản người Minoa sắp xếp cho đoàn hộ tống.
Đứng trên chiếc cầu dài, sang trọng kéo ra biển là một nữ nhân tầm bốn mươi tuổi, khoác trên mình bộ quốc phục của Minoa. “Là thái hậu Minoa”, Izumin nói khẽ. Thì ra đây chính là vị thái hậu mà trong nguyên tác muốn cướp em dâu của nàng, trong lòng Asisư thầm nhớ lại người phụ nữ quyền lực nhất Minoa này. Xem ra Minoa khá coi trọng việc nàng tới, có thể khiến đích thân thái hậu ra tiếp đón cơ mà. Tuy vậy nhưng biểu cảm trên gương mặt nàng chưa từng thay đổi.
Thuyền cập bến, Izumin đưa tay đỡ nàng từng bước xuống thuyền, bốn người Ari, Eri, Uri, Nary theo sát phía sau. Thái hậu Minoa mặt mày rạng rỡ bước lên.
“Nữ hoàng Asisư, vương tử Izumin! Thật vinh dự cho Minoa khi hai vị đến đây!”
“Thái hậu khách khí rồi! Là chúng ta làm phiền ngài mới đúng” Asisư xã giao
“Ồ không không! Nữ hoàng đến đây là nể mặt ta rồi, hơn nữa bệnh tình của hoàng nhi còn phải nhờ ngài. Chúng ta làm thế này là đương nhiên!” “Thái hậu! Ta cảm thấy đứng đây nói chuyện có vẻ không tiện. Hơn nữa Asisư nàng ấy đi xa đã mệt...” Izumin lên tiếng
“Thất lễ rồi thất lễ rồi! Mời nữ hoàng và vương tử về dịch xá nghỉ ngơi, tối nay sẽ thiết yến tẩy trần cho hai vị”
Asisư đã mệt nên đương nhiên không phản đối việc này. Người đưa các nàng về dịch xá là vị nữ chưởng quản đứng đầu trong cung. Suốt quãng đường đi đều vô cùng cung kính. Dọc đường gặp vô số tì nữ đi lại, tất cả đều hành lễ vô cùng quy củ, tuy vậy nhưng vẫn có không ít nàng lén liếc nhìn Izumin sau đó mới đỏ mặt rời đi. Người này cũng quá đào hoa đi!
Nói là dịch xá nhưng từ ngoài vào trong không khác gì một tẩm cung. Ngoài sang trọng cũng chỉ có sang trọng, có khi còn hơn so với tẩm cung của nàng ở Ai Cập. Xem ra những người này cũng bỏ ra không ít tâm tư. Tuy nhiên làm hơi quá rồi, có vẻ họ tưởng chính sách tiết kiệm của nàng ở Ai Cập là làm màu.
Vốn là Izumin sẽ ở gian phía Tây, nàng ở gian phía Đông. Tuy nhiên Izumin không chấp nhận nên cuối cùng tất cả đều ở gian phía Đông, gian rộng nhất. Chỉ một gian thôi cũng rộng ngang ngửa một tòa điện rồi, Minoa có vẻ vô cùng thịnh vượng.
“Nữ hoàng Asisư, vương tử Izumin! Hai vị nghỉ ngơi cho lại sức, yến tiệc tối nay sẽ được tổ chức ở Thiên Điện. Nô tì xin phép đi trước!” Nói xong vị chưởng quản liền rời đi
Tuy ở cùng một gian nhưng nàng và Izumin vẫn ở hai phòng khác nhau. Sau khi đưa Asisư về phòng Izumin cũng về phòng mình tắm rửa thay trang phục.
Dùng bữa trưa xong, Asisư đuổi Izumin về phòng còn bản thân thì quyết định ngủ một giấc. Izumin không ý kiến gì, chỉ dặn mấy người Ari chăm sóc Asisư cẩn thận rồi rời đi.
Nàng ngủ một mạch đến tận giữa chiều mới tỉnh lại. Ari và Eri, một người bưng trà, một người bưng đĩa trái cây để xuống bàn, thấy vậy thì vội bước lại.
“Nữ hoàng, chị ngủ ngon chứ?” Ari đỡ Asisư ngồi dậy
“Đỡ hơn khi ở trên thuyền nhiều” Asisư cũng cười, đáp lại.
Nàng bước khỏi giường, lấy khăn từ tay Eri lau mặt cho tỉnh táo.
“Nữ hoàng, chị chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay luôn không?” Eri hỏi
Buổi tiệc bắt đầu lúc sáu giờ, bây giờ chắc cũng đã hơn ba giờ.
“Cũng được, em gọi người chuẩn bị nước nóng đi, ta muốn tắm một lát”
Tì nữ nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cần thiết sau đó lui ra ngoài. Nàng không thích người khác tắm cho mình nên cho tất cả lui ra. Cả Ari và Eri cũng đều ở ngoài đợi nàng tắm xong rồi mới vào giúp nàng thay trang phục. Xức dầu thơm lên người, bôi dầu lên tóc, trang điểm, phục sức, trang phục các thứ khiến nàng chóng cả mặt. Xong xuôi tất cả thì cũng gần đến giờ tổ chức yến tiệc. Nàng ngán nhất cái công đoạn này đây.
“Asisư, ta thật không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ này của nàng!” Tiếng Izumin vang lên
“Izumin, chàng đến từ khi nào vậy? Mà dáng vẻ ta làm sao chứ?” Asisư giật mình nhìn người đang nhàn nhã ngồi uống trà
“Quá xinh đẹp, khiến ta chỉ muốn giấu nàng ở trong nhà. Đi thôi nào, xong sớm nghỉ sớm nữa chứ” Izumin bước lại ôm lấy Asisư cùng bước ra ngoài.
Con người này, càng lúc càng lưu manh. Tại sao trước đây nàng không nhìn thấy cái bộ dáng cà lơ phất phơ này của hắn chứ (= ̄ω ̄= ).
P/S: Trang phục và vương miện của Asisư nha các nàng!