Một năm sau.
Asisư đứng bên cửa sổ của tẩm cung, ánh mắt hướng về phía mặt trời đang dần lặn xuống. Nhớ lại khoảng thời gian mới đến đây khiến nàng không nhịn được mà nở một nụ cười. Thời gian nhanh thật, mới đó mà nàng đã ở đây mấy năm rồi. Trải qua bao nhiêu chuyện khiến nàng thật sự cảm thấy quyến luyến mảnh đất và con người Ai Cập, nói chính xác là Hạ Ai Cập, vùng đất thuộc về nàng. Giống như một đứa trẻ dần dần trưởng thành qua những khó khăn thử thách, Hạ Ai Cập sau khi trải qua một trận dịch kinh hoàng cũng đang từ từ đứng dậy.
Một năm trước khi nàng nhận được thư của Izumin thì biết chắc hắn sẽ rất nhanh chóng đi tới Babylon. Thế nhưng không nghĩ sáng hôm sau tỉnh dậy đã bắt gặp gương mặt yêu nghiệt của ai đó. Ở Babylon đã có anh Ragashu nên nghỉ ngơi thêm hai ngày nàng và Izumin khởi hành về Hạ Ai Cập.
Quay về nhà, nàng nhanh chóng bắt tay xây dựng lại Hạ Ai Cập. Nơi đây bị dịch bệnh tàn phá khiến đời sống nhân dân vô cùng khổ cực. Nàng nhìn những đứa trẻ bỗng dưng trở thành cô nhi, nhìn những người phụ nữ mất đi chồng con, những gia đình hạnh phúc bỗng chốc trở nên cô quạnh mà lòng đau nhói.
Quốc khố được tận dụng tối đa, những gia đình giàu có cũng không ngần ngại góp phần vào công cuộc xây dựng lại Hạ Ai Cập. Các chính sách mới được ban ra khiến nhân dân dễ thở hơn, an tâm làm việc hơn. Nàng cũng vò đầu để tìm thêm nghề chèn vào cho những người già không làm ruộng được. Những việc như làm đồ thủ công mĩ nghệ, đan lát,... được nhiều người lựa chọn. Nàng cũng cho khơi thông các cảng biển, hỗ trợ việc giao thương giữa các vùng, giữa trong nước với ngoài nước. Tuy dễ dàng nhưng không có nghĩa là dễ dãi, nàng hạ lệnh cho Nakuto điều quân quản lí chặt chẽ, ngăn chặn ngay lập tức các vụ lộn xộn, theo dõi kĩ càng những kẻ khả nghi. Nhờ chính sách hợp lí, quân đội quy củ, tình hình an ninh ổn định nên sau một năm Hạ Ai Cập đã phát triển có phần hơn so với trước. Điều đó khiến nàng mừng rơi nước mắt! Hạ Ai Cập - quê hương thứ hai của nàng đã thật sự lớn mạnh rồi!
Nhưng đổi lại chính là những trận ốm liệt giường của nàng. Mặc dù không muốn làm mọi người lo lắng, nhưng nàng không phải thần, làm sao tránh khỏi sinh lão bệnh tử.
Sau khi chấm dứt dịch bệnh, nàng đã hứa với đám người Nary sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, nhưng lời hứa đó mãi đến bây giờ mới có thể thực hiện được. Đường đường là một nữ hoàng, nói nàng ngồi yên làm sao có thể? Nàng dù gì cũng không muốn làm hôn quân đâu!
Lại nói đến Izumin, lần đó chạy qua Babylon 'rước' nàng về khiến vết thương gần khỏi lại có xu hướng tái phát lại. Kết quả là ở lại Hạ Ai Cập nghỉ ngơi thêm mấy tháng, mãi đến khi quốc vương Hitaito truyền tin qua muốn Izumin về nước. Mặc dù cả hai đều lưu luyến nhưng hiện tại quốc gia đại sự không thể lỡ. Nàng vẫn muốn lưu lại ấn tượng tốt, dù sao chưa về nhà chồng mà đã mang tiếng là yêu phi họa quốc thì không ổn chút nào. Tuy vậy nhưng cứ rảnh là hắn lại qua thăm nàng, hoặc chí ít cũng gửi thư thăm hỏi, hỗ trợ nàng khôi phục Hạ Ai Cập. Đời này có được người đàn ông yêu mình, quan tâm mình thật lòng chính là điều bất cứ người phụ nữ nào cũng mong ước. Nay nàng có được như vậy còn gì hạnh phúc hơn?”Asisư, nàng đang nhìn gì vậy?”
Một vòng tay khẽ ôm trọn nàng từ phía sau, mùi hương quen thuộc lượn lờ bên cánh mũi.
“Ta đang nghĩ không biết kẻ nào to gan dám ôm ta thế nhỉ?”
“Là kẻ sẽ đi cùng nàng suốt đời này. Nàng chấp nhận không?”
“Biết sao được. Chàng đã đánh cắp mất trái tim của ta, ta không đi theo chàng thì theo ai đây? Ta sẽ không bao giờ rời xa chàng. Izumin, chàng nhớ kĩ đó, đời này kiếp này chàng cũng tuyệt đối không được buông tay ta. Nếu không, dù có chết ta cũng bám theo chàng, không cho bất kì người phụ nữ nào ở bên cạnh chàng.” Asisư quay lại đối mặt với Izumin.
“Ha ha!” Izumin nhìn người con gái đang bá đạo trước mặt mình, bất chợt cất tiếng cười đầy sảng khoái.
“Asisư, nàng cũng nghe kĩ nhưng lời ta nói đây. Ta Izumin xin thề, đời này kiếp này tuyệt đối không buông tay người con gái tên Asisư. Bất kể sống hay chết nàng vẫn là vương phi, là người vợ duy nhất của ta, không một ai có tư cách xen vào!”
Nàng không tin lời thề của bất kì người đàn ông nào, nhưng người trước mắt lại là ngoại lệ. Người đó cho nàng cảm giác an toàn, khiến nàng không ngần ngại bộc con người thật của mình.
Asisư khẽ nhón chân lên, đặt vào môi Izumin một nụ hôn dịu dàng. Dưới ánh hoàng hôn là hình ảnh hai con người đang ngập tràn hạnh phúc. Dù tương lai có ra sao cũng không quan trọng nữa rồi!
Sáng hôm sau.
Mọi việc đã ổn định nên Izumin và Asisư có thể nhàn nhã ngồi ăn sáng với nhau.
“Càng ngày tay nghề của nàng càng cao, chắc ta phải mau chóng đem nàng về bên mình mới được” Izumin gắp một miếng gà hầm ngũ cốc, cất tiếng khen ngợi.
Asisư gắp thêm một miếng khoai tây lăn bột chiên vàng vào bát Izumin, khẽ lườm:
“Chàng cưới ta về chỉ để nấu ăn thôi hả?”
“Để nàng không nấu ăn cho bất kì tên nào khác thì dĩ nhiên ta phải giữ nàng bên cạnh rồi. Vương phi của ta, chắc nàng không nỡ để ta chết đói chứ?”
“Đâu phải mình ta biết nấu ăn chứ. Chẳng phải lúc nào chẳng có hàng tá cô xếp hàng chờ để gả cho chàng?”
“Nàng... ghen rồi!” Izumin cười giảo hoạt.
“Phải ghen chứ. Chồng ta tài giỏi đẹp trai thế này cơ mà” Asisư gắp một miếng bánh lúa mạch, thản nhiên thừa nhận.
Izumin bật cười, vương phi của hắn quả nhiên rất đặc biệt.
Ăn sáng xong, cả hai ra vườn hoa dạo chơi. Ở giữa vườn có một cái bàn nhỏ dưới tán cây. Asisư và Izumin sau khi đi một vòng thì quay về đây ngồi nghỉ.
Nary nhìn thấy thì mỉm cười, định quay đi không làm phiền nhưng chợt nhớ tới mục đích tới đây. Cô đành bất đắc dĩ lắc đầu bước tới.
“Nữ hoàng, vương tử! Có tin từ Thượng Ai Cập.”
“Chị Nary, tin gì vậy?”
“Là hoàng phi Carol mang thai. Hoàng đế Menfuisư hỏi người có thời gian về Thượng Ai Cập không?””À Carol mang thai hả..... Ủa chị nói gì? Carol mang thai rồi? Ta có cháu rồi?....khụ....khụ” Asisư bình thản thả một quả nho vào miệng. Nhưng sau khi tiếp thu được những gì Nary nói thì giật mình, hậu quả là hạt nho chui luôn vào cổ họng.
“Asisư, nàng bình tĩnh nào”Izumin vội bước qua vuốt lưng cho Asisư.
“Chị Nary, mau nói mọi người chuẩn bị. Lát nữa chúng ta khởi hành về Thượng Ai Cập”
“A.Si.Sư” Izumin gằn giọng
“Ơ... hihi... mai, sáng mai chúng ta đi. Chàng mới là người phải bình tĩnh đó, ta chỉ là vui khi biết tin có cháu thôi mà” Asisư cười hì hì
“Nếu nàng đã thích trẻ con như vậy, chi bằng...” Izumin bỗng nhiên nở một cười gian xảo
“Chi bằng?” Asisư nghiêng đầu
“Chi bằng chúng ta sớm chọn ngày lành, sau đó nàng sẽ sinh con cho ta, như vậy bên cạnh nàng cũng có trẻ con rồi!”
“Lưu manh!” Asisư đỏ mặt, bỏ lại một câu rồi chạy theo hướng Nary.
Izumin cười cười nhưng không đi theo.
----------------------------o0o--------------------------
Thượng Ai Cập.
Trong tẩm cung hoàng phi, Carol ngồi trên giường, Menfuisư ngồi một bên bóc từng múi cam đút cho vợ, mặt ngập tràn hạnh phúc.
“Menfuisư, chàng nói khi nào thì chị Asisư đến đây?” Đây không biết là lần thứ mấy chục Carol hỏi câu này.
“Nàng cứ nghỉ ngơi đi. Chị Asisư rất thương nàng, chắc chắn khi biết tin nàng có thai sẽ thu xếp đến ngay. Điều quan trọng là hai mẹ con nàng ngoan ngoãn ở yên trong này, chị Asisư mà biết nàng chạy lung tung sẽ không vui đâu” Menfuisư kiên nhẫn trả lời, tay vẫn không ngừng động tác bóc trái cây.
“Thiếp biết, nhưng ở trong phòng chán quá. Hơn nữa phải đi lại, tắm nắng thì mới tốt cho sức khỏe. Chàng cho thiếp ra ngoài chơi, tiện thể chờ chị Asisư đi!” Carol hai mắt long lanh
“Nhưng...”
Menfuisư đang định lên tiếng phản đối thì Unasu bước vào. Lại nói, vì để đảm bảo an toàn cho Caro và cái thai mới hơn một tháng nên ngoài Ruka thì Unasu cũng được điều sang đây làm hộ vệ cận thân, hơn nữa lính bảo vệ tẩm cung cũng được tăng thêm vô số. Hiện tại mỗi lần Carol muốn đi đâu thì đều dẫn theo cả một đoàn cao thủ.
“Bẩm hoàng thượng, hoàng phi! Nữ hoàng Asisư và vương tử Izumin sáng sớm nay đã khởi hành từ Hạ Ai Cập, khoảng tối nay sẽ đến đây”
“Thật tốt quá!” Carol mừng rỡ
“Vậy là nàng hài lòng rồi nhé. Bây giờ ngủ một giấc đi, ta đi sắp xếp một số việc đã” Menfuisư khẽ hôn lên trán Carol, đợi nàng ngủ rồi mới bước ra ngoài.
---------------------------o0o--------------------------
Tin tức không hề sai, khoảng chập tối thì đoàn người Asisư đến kinh thành Têbê. Asisư muốn đi gặp Carol luôn nhưng nghĩ lại người mình đang toàn bụi đường nên quyết định về tẩm cung tắm rửa trước. Izumin cũng quay về dịch xá nghỉ ngơi, tẩm cung ở đây thuộc về thần điện, hơn nữa còn là Thượng Ai Cập, hiện tại thân phận của bọn họ không ở cùng nhau được.Asisư lấy lí do đương xa mệt mỏi nên không tổ chức tiệc lớn. Thay vào đó nàng chiếm dụng phòng bếp để tự tay làm một bữa cơm chúc mừng việc Carol có thai.
“Asisư, nàng không nghĩ ta sẽ ghen sao?” Izumin vặt cọng rau trong tay một cách không thương tiếc, biểu thị thái độ không tình nguyện của mình.
“Chàng đó, ghen vớ vẩn không. Ta làm cơm chúc mừng em trai và em dâu thôi mà” Asisư bật cười
“Nhưng nàng đã hứa chỉ làm cơm cho mình ta thôi mà” Hơn nữa nàng từng yêu tên nhóc đó. Tất nhiên câu đó Izumin chỉ nghĩ trong đầu. Đối với hắn, người phụ nữ chỉ làm cơm cho người mình yêu mà thôi.
Đám người Ari, Nary ở gần đó phải cố gắng lắm mới không phì cười. Ai nấy đều nhịn đỏ cả mặt. Riêng một vài đầu bếp được gọi vào để học mấy tốt cho phụ nữ mang thai thì xanh mặt, nghiêm túc thực hiện chính sách im lặng là vàng, mắt điếc tai ngơ. Asisư cũng bó tay, nàng cũng không hiểu vì sao Izumin càng ngày càng giống một đứa trẻ như vậy.
“Được rồi. Bữa nay thôi nhé!” Cảm thấy tiếp tục chính là tự đem mình ra làm trò cười, Izumin quyết định thỏa hiệp.
Nói xong hắn bước luôn ra ngoài, nhưng trước khi khuất bóng còn kịp để lại một câu: “Đợi ta một lát!”
Asisư tròn mắt nhìn, cuối cùng là lắc đầu tiếp tục công việc. Dù sao Izumin có ở lại cũng không giúp được gì, chắc đi kiếm Menfuisư thảo luận mấy vấn đề chính trị, hợp tác gì đó rồi. Nàng vừa nấu vừa hướng dẫn một cách nghiêm túc.
Những gì Asisư dự đoán được kiểm chứng ngay sau đó, hai người đàn ông đứng đầu hai cường quốc bước vào phòng bếp. Izumin đúng là đi tìm Menfuisư, nhưng không phải để bàn quốc gia đại sự , mà là quyết tâm kéo hắn xuống bếp với chân lí 'vợ ngươi mang thai thì ngươi tự xuống mà học'.
Tóm lại mấy vị đầu bếp kia học được cái gì hay không thì không rõ, nhưng chắc chắn đối với họ ngày hôm nay chính là một trải nghiệm suốt đời không quên được. Ba vị lãnh đạo tối cao đều đích thân xuống bếp, cùng nấu ăn với họ và cùng nghe sự chỉ dạy của nữ hoàng Asisư. Có lẽ đây mới là người quyền lực nhất Tam đại quốc.
---------------------------o0o---------------------------
Những ngày sau đó, Asisư đều cùng Carol trò chuyện, nhắc nhở Carol những điều cần chú ý. Nhưng nàng cũng không cần lo lắng nhiều. Hoàng phi Ai Cập mang thai, lúc nào bên người chẳng có hàng tá bà mụ chuyên về mang thai, sinh đẻ; rồi bao nhiêu thái y sẵn sàng đợi lệnh. Nhiều lúc nàng cảm thấy hơi quá, nhưng sau đó nghĩ lại thì cũng đúng, ít nhất là với người chẳng bao giờ chịu ngồi im một chỗ như Carol.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc nàng và Izumin ở Thượng Ai Cập cũng đã được ba tháng, cái thai của Carol cũng đã hơn bốn tháng. Izumin sau khi đến Thượng Ai Cập được mấy bữa thì quay về Hitaito xử lí công việc, mới quay lại hơn một tuần.
Mỗi ngày Asisư và Carol đều trò chuyện, đi dạo nên cũng không nhàm chán cho lắm. Sáng nay lúc ăn sáng thì nghe Ari nhắc đến việc sứ giả Minoa mới đến Ai Cập, buổi tối sẽ có tiệc thiết đãi. Nếu nàng nhớ không lầm thì họ tới là để mời Carol đến khám bệnh cho quốc vương Minosu. Nhưng giờ Carol mang thai, nàng tin chắc Menfuisư tuyệt đối không cho phép cô nhóc đi. Không biết có gây lộn không nữa.
“Chị Asisư!” Menfuisư thấy Asisư ngồi ở ngự hoa viên thì vui vẻ bước lại.
“Menfuisư, em không ở chỗ Carol nữa à” Asisư cười chọc
“Nàng ấy ngủ rồi. Phải rồi, yến tiệc thiết đãi sứ giả Minoa tối nay chị có đi không?” Menfuisư không hề bận tâm đến lời chọc ghẹo của Asisư.
“Có chứ. Mà mục đích họ đến là gì vậy?”
“Em không rõ nữa. Họ nói sẽ trình bày rõ trong buổi tiệc này. Có thể là muốn đặt quan hệ hợp tác với cả Ai Cập và Hitaito, họ biết rõ vương tử Hitaito đang ở đây mà”
“Vậy sao” Nếu vậy chắc đám người này cũng biết việc Carol mang thai, thế thì mời ai đây? Hay thực tế mục đích không phải mời người chữa bệnh.
Asisư không hỏi thêm nữa, hai chị em nói chuyện thêm đôi câu thì Menfuisư rời đi.
Buổi tối.
Nàng mặc một bộ váy dài màu tím, vì đang là mùa hè nên chỉ khoác thêm một lớp áo choàng mỏng bằng vải sa tanh màu tím nhạt. Đầu đội vương miện nữ hoàng, cổ đeo dây chuyền có mặt hình rắn cuộn tròn với đôi mắt làm từ đá rubi. Cổ tay vẫn là chiếc vòng hình rắn quen thuộc, trên tay nàng là chiếc quạt lông màu trắng.
Thay trang phục xong thì Izumin cũng vừa đến. Là vương tử Hitaito nên đương nhiên hắn cũng khoác lên mình bộ trang phục dành riêng cho vương tử. Cả hai cùng sánh bước về nơi tổ chức yến tiệc.
Asisư và Izumin tới được một lúc thì bữa tiệc cũng bắt đầu. Nàng và Carol một trái một phải ngồi hai bên Menfuisư. Chỉ có điều Carol ngồi sát bên Menfuisư, còn nàng ngồi bàn bên cạnh cùng Izumin. Hầu hết đều biết quan hệ của nàng và Izumin, số khác tuy hơi mù mờ nhưng cũng không ngu mà đi chất vấn.
Như mọi bữa tiệc, sau khi Menfuisư tuyên bố bắt đầu thì các vũ công, nhạc công bắt đầu công việc của mình. Uống rượu, xem múa, thưởng thức đồ ngon, không tính là nhàm chán.
Bữa tiệc trôi qua gần một nữa, đang lúc Asisư thắc mắc sao sứ giả Minoa vẫn không nói ra mục đích của mình thì một người trong số đó đứng lên. Menfuisư hiểu ý nên lập tức cho âm nhạc, ca vũ dừng lại.
“Hoàng đế Menfuisư, nữ hoàng Asisư tôn kính! Lần này chúng tôi ngàn dặm xa xôi đến đây là có thỉnh cầu muốn được các vị giúp!”
“Không biết là chuyện gì? Nếu có thể chúng ta nhất định sẽ giúp” Menfuisư rộng rãi.
“Không dấu gì, quốc vương của chúng tôi vốn bệnh tật lâu na. Thái hậu đã cho mời rất nhiều thần y, dùng bao nhiêu thuốc nhưng vẫn không khá lên được...”
Nghe đến đây Asisư đã biết mục đích mấy người nay đến. Nàng thầm nghĩ trong lòng: 'Có thể thì sẽ giúp, nhưng xem ra cái này là không thể rồi. Công nhận Menfuisư biết dùng từ thật, dù thế nào thì vẫn chừa một đường lui cho mình'. Vừa nghĩ nàng vừa liếc nhìn Menfuisư và Carol
Chợt Asisư cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình chợt siết chặt lại. Nàng tưởng người nào đó lại ghen nên vội quay lại nhìn. Nhưng hình như có cái gì đó không đúng, sao mọi người đều nhìn nàng vậy? Nàng nhìn Izumin sau đó lại nhìn Menfuisư, cuối cùng ánh mắt rơi trên vị sứ giả kia. Có lẽ hiểu ý, ông ta khe khom mình nhắc lại:
“Muôn tâu nữ hoàng! Quốc vương chúng tôi bị bệnh lâu chưa khỏi, lại nghe Ai Cập có hoàng phi Carol và nữ hoàng Asisư là con gái nữ thần. Nay hoàng phi Carol mang thai, đi lại không tiện, chúng tôi khẩn thiết mong nữ hoàng có thể tới Minoa chúc phúc cho quốc vương. Minoa nhất định chuẩn bị lễ vật tiến cống Ai Cập”
Asisư choáng! Không phải Carol, mà là nàng sao?