Xuyên Làm Nữ Hoàng Asisu

Chương 52: Chương 52: Dịch bệnh (4)




Tẩm cung.

Kai bế Asisư vào thả xuống giường, tiện tay kéo chăn đắp cho nàng. Nary đi chuẩn bị khăn với nước ấm. Uri chạy đi pha nước đường. Nakuto đi điều thêm lính bảo vệ tẩm cung. Chỉ còn Kato với Kenta đứng tròn mắt nhìn, không biết phải làm gì. Kai quay lại thấy vậy thì lắc đầu tiếp:

“Một trong hai người đi mời ngự y. Người còn lại giúp tôi mở bớt cửa cho thoáng”

Hai người liếc nhau một cái, phân công nhiệm vụ. Kenta đi gọi ngự y, dĩ nhiên Kato ở lại giúp Kai.

Không lâu sau thì Kenta quay lại. Nhưng có vẻ được đích thân tể tướng đến đón khiến ông ta căng thẳng, nói lộn xộn cả lên. Nhưng tóm gọn lại là: “Nữ hoàng làm việc quá sức, ăn uống thất thường, lại nhọc công lo lắng. Cả thể chất và tinh thần đều quá sức chịu đựng nên mới dẫn đến tình trạng suy yếu như vậy. Uống thuốc bổ, nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống cẩn thận, bớt suy nghĩ bệnh tự nhiên sẽ khỏi”

Asisư xoa xoa thái dương.

Uống thuốc bổ? Được

Ăn uống cẩn thận? Được

Nghỉ ngơi nhiều hơn? Không được. Nàng còn hận mình không thể làm việc 24/24 nữa ấy chứ. Bao nhiêu chuyện cần giải quyết, bảo nàng nghỉ kiểu gì đây?

Bớt suy nghĩ? Không được. Không suy nghĩ thì lấy đâu ra biện pháp giải quyết mớ rắc rối này, lấy đâu ra đối sách ứng phó nếu thuốc giải kia không có tác dụng?

Asisư khẽ lắc lắc đầu cho đỡ chóng mặt, nhận lấy cốc nước đường trong tay Uri uống một hơi hết sạch. Nàng cần có lại sức khỏe, không thể cứ nằm đây được.

Hiểu ý Asisư, Kai nhíu mày phản đối luôn:

“Em nằm yên đấy nghỉ ngơi đi. Nary đã cho người đi chuẩn bị bữa tối rồi, em ăn xong, ngủ một giấc cho khỏe đã. Có gì sáng mai tính tiếp. Việc cần làm cũng đã làm, giờ nghỉ đi. Em không được chống đối, nếu không anh không chắc mình có thể giấu ba vị kia đâu”

Asisư đang định phản đôú chợt nghe đến ba vị kia thì im re. Ba vị kia? Còn ai ngoài hai tảng băng đang ở Babylon và một tảng băng ở Thượng Ai Cập.

Kato và Kenta đứng hình. Vẫn biết mấy người Kai rất được nữ hoàng trọng dụng, nhưng không phải tới mức này chứ?

Kenta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, nhìn qua thì gặp ngay ánh mắt giết người của Asisư. Tiêu rồi!

“Kentai? Tể tướng đại nhân? Anh có biết đỡ người khác lên rồi thẳng tay ném người đó xuống là độc ác lắm không? Nhờ phước của anh mà em thiếu chút nữa được hôn đất đó, vui nhỉ?” Asisư ai oán

Kenta rớt tròng mắt. Đây là vị nữ hoàng uy nghiêm, cao ngạo và đầy bản lĩnh của họ sao?

“Không cần bày ra bộ mặt đó đâu. Asisư coi hai người là người nhà nên mới tự nhiên lộ ra con người yếu đuối, lộ ra sự mệt mỏi của mình. Ai ngờ...” Kai nhìn Kenta lắc đầu tiếp, không biết lần thứ bao nhiêu rồi nữa

“Nữ hoàng, chúng thần...”

“Dừng!”

“A...Asisư... xin lỗi”Sau này Kato và Kenta tránh Asisư như tránh tà. Mỗi lần gặp là bị nàng bắt bẻ cách xưng hô, quả thật xưng anh gọi em với nữ hoàng... họ làm không nổi. Thầm cảm phục đám người Kai, họ quả thật rất dũng cảm!  Cũng may nàng không ở Hạ Ai Cập thường xuyên nên họ mới treo trái tim về chỗ cũ được. Nhưng đó là chuyện sau này!

Asisư nằm nghỉ một lát thì có người dọn bữa tối lên. Uri và Nary cực lực ép nàng ăn. Lúc nãy không để ý nhưng giờ quả thực rất đói. Nàng kéo luôn mấy người kia ngồi xuống ăn cùng.

Sáng hôm sau.

Ngủ một giấc dậy, việc đầu tiên của nàng là hỏi thăm tình hình của người phụ nữ kia, nhưng chưa có chuyển biến gì.

Asisư thay đồ, ăn sáng theo đúng thủ tục rồi mới được đến thư phòng. Hôm nay nàng phải kiểm tra mẩu đất và mẫu nước do Kenta lấy về.

Vừa ngồi xuống chưa ấm chỗ thì một bóng đen bay vụt vào. Là Kyo, cậu nhóc đã quay về. Trên chân còn gắn một đất và một mẩu nước. Anh Ragashu muốn nàng kiểm tra và so sánh mẩu vật của hai nơi.

Thật không nghĩ sau khi hồi phục lại sức mạnh nàng lại có thể thao túng nước tìm hiểu cấu trúc tính chất của mọi vật. Tiện đây nàng thử nghiệm luôn. Ở đây không có các thiết bị hiện đại để xét nghiệm, cách duy nhất là dựa vào năng lực đặc biệt của nàng, được hay không đều phải thử.

Asisư vào thư phòng thì đúng một ngày không ra, ngay cả cơm trưa cũng không ăn. Nary rất lo lắng nhưng nữ hoàng đã dặn không phải việc gấp thì không được gọi chỉ đành ở ngoài lo lắng.

Đến giữa trưa thì có tin từ Lybia. Quân nổi dậy đã chiếm được kinh thành, phế truất nhà vua. Nhân dân Lybia mong lãnh đạo quân nổi dậy là vị quận vương kia lên ngôi vua. Asisư đoán trước mọi chuyện sẽ như thế này nên đã dặn dò Uri, một bức mật tín chỉ với hai chữ 'Đồng ý' đã thay thế một bạo chúa bằng một minh vương.

Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã tối muộn mà Asisư vẫn chưa ra. Trong khi đó nàng còn đang bệnh, Nary nghĩ tới thì gấp muốn trực tiếp xông vào. Đúng lúc đó cánh cửa mở ra, nhưng không phải Asisư mà là một cánh chim bay vụt đi. Asisư cũng bước ra ngay sau đó. Sắc mặt tái nhợt, môi khô khốc, cứ như nước trong người nàng bị rút cạn vậy. Là do lần đầu thử sức với năng lực này nên Asisư chưa quen, tốn khà nhiều sức lực.

Kai không nói nhiều, tiếp tục công việc vận chuyển của mình đưa Asisư về tẩm cung. Nary vội lấy nước thấm lên đôi môi khô khốc của Asisư. Thân nhiệt nàng cũng tăng dần lên, sốt rồi.

Asisư sốt cao, rơi vào trạng thái hôn mê. Phải vất vả lắm mới giúp nàng hạ nhiệt được. Asisư nửa mê nửa tỉnh tới nữa đêm mới thực sự chìm vào giấc ngủ. Cả đám người Nary thở phào nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau, trời đang còn chưa sáng rõ, một tên lính mặt kích động, chạy thẳng vào tẩm cung nữ hoàng. Uri tưởng thích khách vội gọi người bắt lại. Nhưng khi nhìn rõ mặt thì nhận ra đó là một trong những người được lệnh theo dõi người thử thuốc. Hắn ta thấy Uri thì mừng rỡ, đang định lên tiếng chợt cảm thấy mình bị kéo ra đằng sau, cách xa cửa phòng nữ hoàng. Khuôn mặt Kai đen thui. Khó khăn lắm mới bắt Asisư nghĩ ngơi được, giờ mà nghe đến chuyện này kiểu gì nàng ấy cũng phải đích thân đi xem xét. Tốt thì không sao, lỡ không tốt thì hắn sợ rằng sức khỏe Asisư có tốt mấy cũng không chống chịu nổi với cường độ làm việc của nàng ấy.

“Đứng đây nói được rồi. Đi nữa ta mỏi chân lắm”

Giọng nói quen quen. Không phải chứ...

“Asisư, em ra đây kiểu gì vậy?” Kai hết nhìn đám người Uri với cánh cửa mở toang lại nhìn qua Asisư, anh thậm chí quên luôn ở đây còn có tên lính, trực tiếp gọi tên Asisư.

Asisư không nói gì, khẽ nhún vai. Nghe có tiếng người rồi đột nhiên im bặt là nàng biết ngay. Lúc khác nàng có thể ngủ say chứ trong tình hình hiện giờ bảo nàng ngủ kiểu gì? Càng vội thì tốc độ càng nhanh, vậy thôi!

“Tâu nữ hoàng...” Tên lính đang bị Kai túm e dè lên tiếng “Người thử thuốc... có chuyển biến tốt”

“Như thế nào? Mau nói” Asisư mừng rỡ. Lúc bước ra nàng đã chuẩn bị tâm lí để nhận tin tức xấu nhất, nhưng xem ra...

“Sáng nay các vết đỏ, mụn nước nhỏ trên người bà ấy bắt đầu biến mất. Các bọng nước lớn có xu hướng nhỏ lại, vết lở loét bắt đầu khô.” Tên lính nói một lèo, giọng không dấu nửa điểm vui mừng.

“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ngươi quay lại tiếp tục theo dõi cẩn thận, phát sinh chuyện gì lập tức báo cho ta biết. Không, ta đi cùng với....”

Nàng bị Uri và Nary kéo ngược lại nên phải nuốt luôn chữ ngươi xuống. Kai thả tên lính ra rồi dặn hắn chú ý chăm sóc người phụ nữ đó cẩn thận. Sau đó? Tất nhiên là quay lại lườm Asisư một cái. Nàng đành cười gượng. Anh Kai thật là.... Thuốc do nàng điều chế đã có tác dụng, có thể không kích động sao? Đó là cứu tinh của cả Hạ Ai Cập và Babylon đấy.

Nhìn khuôn mặt sáng ngời và đôi mắt bừng bừng sức sống của Asisư, mấy người Kai nhìn nhau, cùng nở một nụ cười tươi nhất từ khi đến đây đến giờ.

Asisư phải ăn sáng uolngs thuốc xong rồi mới được phép đi thăm thành quà của mình. Nàng có phải con nít đâu. Nhưng vì sự nghiệp lớn nên đành nhắm mắt chấp nhận. Dù sao cũng là mọi người lo cho sức khỏe của nàng mà thôi. Nàng không muốn phụ lòng mọi người nên cố gắng ăn thật nhiều sau đó uống thuốc với tốc độ nhanh nhất. Kai ngồi gần đó thấy vậy thì phì cười.

Lúc Asisư đến căn phòng mà người phụ nữ đó ở thì Kato và Kenta cũng đều đã có mặt. Hai người hành lễ rồi đứng lui sang một bên để Asisư tận mắt nhìn thấy hiệu quả của thuốc. Từng vết xanh tím, mụn nước đang biến mất, vết lở loét khép miệng. Người lính kia nói không hề sai.

“Bà có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Asisư nhẹ nhàng hỏi

“Nữ hoàng, dân nữ không sao. Chỉ là chỗ vết thương lành lại rất ngứa, còn lại hoàn toàn bình thường. Cảm giác mệt mỏi khó chịu trong người cũng đang biến mất từ từ.”

“Vậy là tốt rồi. Có lẽ ta chưa quen tay nên lấy hơi nhiều dược liệu khiến tác dụng thuốc mạnh hơn, hồi phục nhanh hơn nên thời gian để vết thương kết vảy lên da non bị rút ngắn, cảm giác ngứa vì vậy mới mạnh hơn”Asisư hỏi han thêm mấy câu rồi triệu tập toàn bộ dân chúng thêm một lần nữa, đích thân công bố tin mừng.

Việc canh phòng theo dõi và bảo vệ người phụ nữ kia vẫn được tiến hành như cũ. Asisư viết lại một đơn thuốc khác, ghi rõ số lượng cần dùng rồi giao cho Kai đích thân đưa tận tay Ken.

Bỏ ngoài tai lời cằn nhằn của Nary và Uri, nàng đích thân đi điều chế thuốc. Để chắc chắn rằng số thuốc này không bị thêm bớt vài thứ nên Asisư không cho phép bất kì người nào lại gần phòng thuốc của nàng. Hai người Nary hiểu mức độ nghiêm trọng của việc này, nhưng họ cũng lo lắng cho sức khỏe của Asisư. Cuối cùng thì Asisư, Nary và Uri điều chế thuốc, Nakuto cùng một số cao thu canh giữ bên ngoài, Kato và Kenta đưa thuốc đến tận tay người dân. Asisư cũng hiểu việc này mình nàng không thể làm xong nên không ý kiến gì.

Sau hơn một tuần liên tục uống thuốc, bệnh của người dân đã giảm đi trông thấy. Để tránh dùng thuốc quá mạnh sẽ có tác dụng phụ nên nàng giảm nhẹ xuống, chia ra uống nhiều lần. Nhưng vì vậy mà hầu như thời gian cả ngày nàng đều ở trong phòng thuốc.

Hai tuần sau, hầu như người bệnh đều đã khỏi hết, chỉ còn vài người quá nặng còn cần uống thêm mấy lần. Phía Babylon cũng đã gửi thư đến, tình hình ở đó cũng rất khả quan. Anh Ragashu cũng không quên nhắc nàng giữ gìn sức khỏe.

Đêm nay nàng cuối cùng cũng có thể tạm thời ngủ một giấc thật ngon.

Có vẻ ông trời cũng thương nàng, tối đó một cơn mưa như trút nước xuống toàn bộ Hạ Ai Cập. Cơn mưa cuốn trôi toàn bộ dấu tích của trận dịch, rửa sạch những gì không sạch sẽ còn lại trên đất đai, thanh lọc toàn bộ con suối vốn đang cạn nước giữa trấn. Nó cũng như một liều thuốc an thần làm dịu đi lo lắng trong lòng nàng. Để giải quyết những gì còn sót lại nói dễ cũng không phải dễ, nói khó cũng không phải khó. Dễ ở chỗ nàng có thể dùng nước sông Nile để tới lên ruộng đồng, chuyển nước từ sông Nile vào con suối để hòa tan hết những gì còn sót lại. Nhưng cái khó là không chỉ Hạ Ai Cập mà còn Babylon, nơi đó cũng là vùng hạn hán, muốn trời mưa để rửa sạch không phải dễ. Mà năng lực của nàng tẩy rửa một nơi không thành vấn đề, nhưng nếu cả hai vùng rộng lớn thì chắc sau đó phải nằm tĩnh dưỡng cả năm mới được. Nay vấn đề ở Hạ Ai Cập đã được giải quyết, quá tốt rồi!

Kyo bỗng bay vụt cửa sổ nhào vòng lòng Asisư. Tội nghiệp, mấy ngày qua bay đi bay về chắc cu cậu mệt lắm rồi. Nàng đưa tay dịu dàng xoa chỏm lông trên đầu Kyo.

“Anh Kai, tình hình Babylon thế nào rồi? Ở đó liệu có mưa không?”

“Trận dịch đã được đẩy lùi. Nhưng ở đó hiện tại đang là đỉnh điểm của mùa hạn hán, đến một gợn mây còn không có chứ đừng nói đến mưa”

Asisư vẫn không dừng động tác xoa đầu Kyo.

“Anh nói mọi người sắp xếp giùm em. Lát nữa em muốn gặp mặt người dân, sáng hôm sau xuất phát qua Babylon”

“Không được. Sức khỏe của em không tốt đâu” Nary bê một đĩa trái cây bước vào, vừa kịp nghe được câu cuối của Asisư.

“Em biết mọi người lo cho em. Nhưng em muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh rồi nghỉ ngơi luôn một thể. Hơn nữa rửa sạch số độc còn tồn dư này càng sớm bao nhiêu càng có lợi bấy nhiêu. Em hứa sau lần này sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi mà.” Asisư cười cười trấn an. Tuy giọng nói mềm mại nhưng lại chứa đựng sự kiên quyết không cho phép kháng cự.Biết không thể suy chuyển nên Kai đành đi sắp xếp thật chu đáo cho Asisư.

Quảng trường chính.

Dân chúng hay tin nữ hoàng đích thân ra mặt nên đều tập trung đông đủ. Asisư cũng không hề chậm trễ. Nàng đội vương miện nữ hoàng, khoác trên mình bộ trang phục đen tuyền quen thuộc, mái tóc thả tùy ý, vòng tay hình rắn với đôi mắt bằng đá quý màu đỏ lóe sáng dưới ánh mặt trời. Uy nghiêm cao quý nhưng cũng đầy tình yêu thương với người dân.

“Hỡi thần dân Hạ Ai Cập. Ta, nữ hoàng Asisư chân thành xin lỗi vì đã sơ suất để xảy ra trận dịch cướp đi bao mạng sống của người thân của các vị...”

Nói đến đây nàng không đợi người dân kịp quỳ xuống đã đưa tay lên cản lại, tiếng ồn ào phía dưới biến mất gần như ngay lập tức.

“Dịch bệnh, hạn hán đã khiến cuộc sống mọi người gặp nhiều vất vả. Nay số hàng tiếp tế còn lại trong kho sẽ được phát cho những người nghèo khó. Ta cũng hi vọng những người không bị ảnh hưởng, gia sản còn nguyên cũng chung tay cùng ta đưa Hạ Ai Cập phát triển trở lại. Thần điện và cả triều đình đều sẽ ra mặt hỗ trợ, mọi chuyện do đại tư tế Kato và tể tướng Kenta chỉ đạo. Số hạt giống được triều đình giữ cũng sẽ phát lại cho mọi người trồng mùa vụ mới.” Asisư mỉm cười nói tiếp

“Nữ hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Không ai bảo ai, toàn bộ người dân Hạ Ai Cập đều quỳ xuống hô vang.

Đợi không khí yên tĩnh, ổn định lại Asisư nói tiếp:

“Ta còn chuyện muốn nói. Mọi người cũng biết ta còn thân phận là công chúa Babylon đúng không? Nay Babylon cũng xảy ra chuyện như ở đây, mà Hạ Ai Cập chúng ta được thần linh phù hộ, ban mưa xuống để rửa trôi tất cả. Nhưng Babylon thì không được như vậy. Ta dù gì cũng mang thân phận công chúa, chính vì vậy ngày mai ta sẽ xuất phát qua Babylon”

Nói xong nàng đưa mắt nhìn đám đông phía dưới, tất cả đều im lặng.

Bỗng một người lên tiếng:

“Người là nữ hoàng Asisư, là người tái sinh Hạ Ai Cập này, mọi việc người làm đều là chính đáng. Chúng thần cùng Hạ Ai Cập luôn luôn đứng phía sau ủng hộ người. Mong người lên đường bình an, sớm ngày trở về!”

“Mong người lên đường bình an, sớm ngày trở về!”

“Mong người...”

Hàng loạt tiếng hô lớn vang lên, cùng với đó là những bó hoa được tung về phía Asisư. Nàng đưa tay đón lấy, nở một nụ cười rạng rỡ, đây là thần dân của nàng, là sự tín nhiệm cao nhất mà họ dành cho nàng. Mặc dù nàng là nữ hoàng, muốn làm gì là quyền của nàng, ai dám cấm? Nhưng nhận được sự ủng hộ của người dân mới là điều nàng muốn. Tuy nhiên có vẻ hơi quá, có phải nàng ra trận giết giặc đâu.

Sáng hôm sau, một đoàn chưa đến chục người bí mật rời khỏi cửa phía tây của thần điện. Còn từ cửa chính hoàng cung, nữ hoàng Asisư và đoàn hộ tống cũng chạy thẳng về phía Babylon.

Sau nửa ngày chạy hết cỡ, cả hai đoàn người từ hai con đường khác nhau đều đã vào biên giới Babylon. Họ hợp nhau tại nga ba nơi giao nhau của hai con đường và cùng nhau tiến thẳng tới tây thành Babylon.

“Asisư, sao em tới nhanh thế? Anh mới gửi tin hôm kia thôi mà. Mà Hạ Ai Cập sao rồi? Sao em không nghỉ ngơi đi” Nhận được tin Asisư đến, Ragashu bỏ hết mọi việc, vội vã chạy tới.

“Anh à, em không sao đâu. Em đói quá, chúng ta đi ăn cơm thôi” Nàng không đánh trống lảng mà thật sự rất đói. Do không muốn chậm trễ nên cả đoàn chạy liên tục, giữa trưa chỉ dừng lại ăn một ít rồi đi tiếp, đến giờ đã gần nửa đêm.

Ragashu bó tay với cô em gái của mình. Anh nhanh chóng cho người chuẩn bị và dọn lên một mâm cơm với đầy đủ các món ăn. Đám người Kai sau khi đến đã đi sắp xếp chỗ cho đoàn người, ăn uống và đều đã đi nghỉ ngơi. Chỉ có nàng bị ông anh trai kéo đến đây nên giờ đây mình nàng giải quyết một bàn đồ ăn này.

Có vẻ ông trời khá là thương Asisư. Tối đó trời đổ một trận mưa cực kì to, giải quyết hết mọi chuyện mà nàng định mai sẽ làm.

“Có đùa không vậy? Trước không mưa đi, đợi ta chạy đến đây rồi mới mưa” Asisư nhìn những giọt nước còn đọng trên lá cây đang lấp lánh dưới ánh mặt trời, ai oán.

Nàng đương nhiên không từ chối cái ơn này. Nhưng làm ơn báo trước một cái, hại nàng chạy muốn đuối luôn.

Ragashu bước vào thấy em gái đang nhăn nhó không biết nên khóc hay cười thì cười nhẹ, khẽ xoa đầu nàng:

“Được rồi. Em thay trang phục đi, người dân đang chờ gặp mặt em ở bên ngoài đó!”

“Sao họ biết? Em vừa mới tới tối hôm qua thôi mà”

Ragashu không trả lời mà gọi người vào chuẩn bị cho Asisư. Không lâu sau từ nữ hoàng Ai Cập nàng đã duyên dáng trong bộ trang phục công chúa Babylon.

Asisư đứng trên thành cao nhìn xuống mà giật mình. Cứ như tất cả người dân Babylon đều tập trung về đây vậy. Đám đông phía dưới nhìn thấy nàng thì im lặng trong chốc lát rồi hô vang:

“Công chúa Asisư vạn tuế!”

“Nữ thần hộ mệnh vạn tuế!”

“Công chúa Asisư...”

Asisư tròn mắt nhìn qua Ragashu. Thấy được sự ngạc nhiên trong mắt nàng, Ragashu nghiêng đầu nói một câu làm nàng dở khóc dở cười. Cái gì mà nữ thần chứ? Nàng chẳng qua chỉ là tới đúng lúc có mưa thôi mà.

“Cảm ơn tấm lòng của mọi người. Ta rất vui! Ta là công chúa của Babylon, những việc đó đều là nên làm mà. Chỉ có điều, cơn mưa tối qua không phải do ta. Ta không dám nhận danh hiệu nữ thần đâu”

“Không đâu. Công chúa Asisư, người chính là thần hộ mệnh của Babylon chúng ta!”

“Người là thần hộ mệnh của Babylon!”

“...”

Asisư nói chuyện với người dân thêm một lát thì cảm thấy mệt. Trước khi rời đi nàng quay lại nở một nụ cười với người dân. Họ vừa mới trải qua sinh tử, động viên chính là cách để họ sớm trở lại cuộc sống bình thường.

Quay về tẩm cung công chúa, thị nữ đưa cho nàng một bức thư, nói là gửi từ Hạ Ai Cập.

Là ai gửi? Mọi chuyện ở Hạ Ai Cập nàng đều sắp xếp ổn thỏa rồi giao lai cho Kato, Kenta quản lí mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.