Asisư và Uri đến chỗ những người có nguy cơ bị bệnh. Nhìn lướt qua, Asisư khẽ gật đầu. Chuẩn bị rất tốt, vệ sinh sạch sẽ, những người chăm sóc bệnh nhân tuy không được như ở hiện tại nhưng đặt vào thời đại bây giờ thì vô cùng tốt rồi. Bởi nhiều người mà ít phòng nên thường sắp xếp 10 người một. Nhưng cũng không đến nỗi chen chúc nhau vì Kato đã sử dụng một phần đất của thần điện cho người dân ở, diện tích không phải quá rộng nhưng cũng không đến nỗi nào. Người dân nhìn thấy nàng thì vô cùng kích động, định thụp xuống quỳ lạy. Asisư vội cười trấn an, cũng miễn cho họ quỳ bái, nàng biết ai cũng đang rất mệt mỏi. Thấy nàng không có ý định bắt hầu hạ nên người nào người đó đều hành lễ rồi đi làm việc của mình.
Asisư bước qua các phòng mà người dân đang ở tạm. Kato làm việc rất tốt, người nào có nguy cơ cao thì xếp cùng một phòng, chia dần đến những người hoàn toàn khỏe mạnh. Chính những người còn khỏe đó lại tham gia chăm sóc người bệnh cùng với những người được phái đến. Đi qua vài phòng bệnh có vẻ nặng, nhìn làn da với các mảng lở loét, những cục u mủ mà chính nàng cũng không nhịn được mà rùng mình. Nhưng mà... hình như từ hồi vô khu cách li bệnh tình của họ có vẻ phát triển chậm hơn thì phải. Nguyên nhân là do đâu nhỉ? Cả những người chăm bệnh nữa, họ không có dấu hiệu bị lây bệnh. Vậy vì sao mấy bữa trước tốc độ lan truyền lại nhanh vậy?
“Nữ hoàng, đã tìm thấy người đó” Uri bước lại, nói nhỏ.
“Đi thôi. Phải rồi, hiện tại ở đây dùng nước lấy từ đâu?” Asisư gật đầu
“Vì đại tư tế Kato sợ nước suối có vấn đề nên từ lúc phát hiện bệnh dịch bùng nổ đã ban lệnh chỉ được dùng nước lấy từ sông Nile”
Nếu vậy thì nguyên nhân lây lan nhanh không phải do nguồn nước sao?
“Ở đây có phong tục gì đặc biệt không?” Asisư hỏi tiếp.
“Theo thần biết thì không”
Không phải nước, không có phong tục kì lạ, cũng không phải do không khí không ổn. Vậy thì.... Đất, đúng rồi. Những người dân này hầu hết đều làm những công việc đồng áng, tiếp xúc trực tiếp với đất. Nếu những khu vực đó có vấn đề thì chỉ cần họ bị xước da một xíu cũng thành vấn đề lớn. Nàng đã bị những thứ trong ngôi nhà kia đánh lừa. Được lắm, chúng biết nàng có khả năng trao đổi với động vật nên mới bày ra cái bẫy này, hướng nàng vào một loại độc khác. Mà nếu không nhận ra sớm thì rất có thể thứ thuốc giải nàng chế ra rất có thể sẽ trở thành thuốc độc, khiến những người này chết nhanh hơn, hay là hủy hoại toàn bộ những người ở đây. Khi đó chỉ cần chúng thêm mắm dặm muối, nàng sẽ biến thành tội nhân gây ra tai họa cho Hạ Ai Cập, hay tệ hơn là phù thủy, ma nữ được đưa đến để phá hủy Ai Cập. Tin tức mà truyền ra thì Hitaito, Babylon hay chính Thượng Ai Cập nàng cũng đừng mơ được chào đón. Một kế hoạch hoàn hảo! Nhưng cũng quá liều mạng, chỉ cần con vật nàng hỏi sống ở gần nơi trồng trọt thì kế hoạch của chúng sẽ bị phá sản hoàn toàn. Thế mà nàng cũng thiếu chút nữa là rơi vào cái bẫy này rồi.
“Uri, chị quay về nói tể tướng Kenta cho người kiểm tra tất cả khu vực ruộng đồng nơi những người dân này làm việc, đem cả mẩu đất về cho em. Nói ngài ấy càng nhanh càng tốt” Asisư không dừng bước, nói.Uri mặc dù không hiểu gì nhưng cũng ngầm đoán được đây là việc hệ trọng, vội quay bước đi. Asisư tiếp tục đi đến chỗ người mà nàng cần gặp.
Đó là một người phụ nữ gầy gò, da đen nhẻm, mặt mày khắc khổ, là một người nông dân chân lấm tay bùn. Khi bà ấy nhìn thấy nàng thì vẻ xúc động hiện rõ trong đáy mắt. Bà ta mới bắt đầu có dấu hiệu bị bệnh, làn da có những bọng nước nhỏ, một vài cái nhỏ đã bị vỡ.
“Thần tham kiến nữ hoàng” Bà ấy vội quỳ xuống hành lễ.
“Được rồi, bà mau đứng lên đi. Sức khỏe bà không tốt đâu” Đối với kẻ thù nàng ra tay không chút lưu tình, nhưng đối với thần dân của mình, nàng luôn quan tâm từng li từng tí, thưởng phạt phân minh.
Đợi người phụ nữ đó bình tĩnh trở lại, nàng bắt đầu hỏi những điều mình cần biết. Sau khoảng một giờ, những gì cần hỏi đều đã hỏi, nàng cho người đưa bà ấy về nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi tới thư phòng tìm hiểu một ít sách y. Trước khi đi, nàng gọi một ám vệ, nói nhỏ với người đó mấy câu.
Trên đường đi, Asisư hồi tưởng lại cuộc trò chuyện của mình người phụ nữ ấy.
“Những người bị mắc bệnh đầu tiên chính là gia đình anh trai dân nữ. Hôm đó vợ chồng dân nữ ra chợ mua ít đồ nên nghỉ làm buổi sáng. Đến chiều về thì có người hàng xóm chạy sang nói cả nhà anh chị ấy bỗng nhiên sốt cao, người nổi các bọng nước. Dân nữ cứ nghĩ là anh chị bị bệnh thông thường nên mời một thầy lang đến, ông ấy bắt mạch rồi cho thuốc, nói không vấn đề gì. Ai ngờ đến sáng hôm sau thì bệnh tình nặng hơn, đến chiều thì họ...”
“Cả nhà chỉ còn hai anh em dân nữ. Thế nên việc chôn cất gia đình anh chị ấy được mấy người ở gần giúp đỡ. Việc đồng áng thì chồng dân nữ cùng vài người họ hàng qua làm giúp. Thật không ngờ họ cũng mắc bệnh y như vậy, dần dần khắp nơi chỗ nào cũng có người bị bệnh. Dân nữ chỉ không ngờ đến giờ mình mới phát bệnh...”
Nói đến đây bà ấy dừng lại nức nở. Asisư cũng thở dài, nàng đợi bà ấy khóc xong thì hỏi tiếp:
“Vậy từ lúc gia đình anh chị mất bà có ra đồng không?”
“Thưa, dân nữ quá đau đớn nên đổ bệnh nằm một chỗ. Đến lúc cả nhà cũng mắc thứ bệnh đó đại tư tế cho người đến đón tất cả vào đây. Nhưng chồng con dân nữ... họ không may mắn như vậy... họ ra đi ngay khi được đưa vào đây...” Nói đến đây người phụ nữ khốn khổ ấy lại không cầm được nước mắt. Những giọt nước mắt xót thương cho nỗi bất hạnh của người thân, cho cuộc sống chưa biết sống chết của mình.
“Khu đất trồng của gia đình anh bà, có phải nằm ở khúc đầu, nơi cao nhất không?”
“Tâu nữ hoàng, đúng vậy. Vì nơi ở và nơi làm việc gần nhau sẽ tiện hơn. Với lại đất phía dưới đều đã có chủ, chỉ còn khu vực sỏi đá khó trồng trọt này là chưa ai làm”
Kết thúc hồi tưởng thì cửa thư phòng cũng ở ngay trước mắt nàng. Asisư đẩy cửa bước vào. Nàng ôm một chồng sách liên quan tới tất cả bệnh, độc có triệu chứng tương tự. Tuy nhiên tìm cả buổi trời cũng không được thông tin nào hữu ích. Đang chán nản nàng chợt nhìn thấy một quyển sách đã khá cũ. Tò mò nàng mở ra coi, nhưng đọc không hiểu, toàn chữ cổ. Chợt nhớ ra đại tư tế Kato là người rất giỏi việc này, có lẽ giờ ngài ấy đang ở thần điện.Thần điện Hạ Ai Cập.
Kato và Kai đang kiểm kê đợt hàng tiếp tế cuối cùng. Ngày mai một phần số hàng hóa thuốc men này sẽ được đưa ra để hỗ trợ người dân. Năm nay vừa hạn hán vừa dịch bệnh, thật đúng là rắc rối luôn rủ nhau đến cùng một lúc.
“Đại tư tế, anh Kai, mọi người xong việc rồi à” Asisư bước vào, tay cầm quyển sách
“Tham kiến nữ hoàng” Kai và Kato hành lễ
“Được rồi được rồi. Đâu có người lạ đâu, không cần như vậy. Anh Kato, giúp em dịch quyển sách này đi” Asisư phất tay.
Nàng ít tuổi hơn Kato nên xưng hô như lúc ở cùng mấy người Kai. Tuy nhiên Kato thì giật mình, dù anh hơn tuổi nữ hoàng nhưng với thân phận của người mà... Biết Kato bị mình hù nhưng Asisư chỉ cười cười nhét quyển sách vào tay Kato. Kai đứng một bên thưởng thức vẻ mặt biến hóa của Kato mà cười thầm, trước đây bọn anh cũng như vậy mà.
Kato đành chịu thua tính cách của vị nữ hoàng này. Tuy vậy nhưng chính tính cách này khiến anh và mọi người cảm thấy thoải mái khi làm việc với nữ hoàng. Anh tập trung nghiên cứu quyển sách Asisư đưa tới.
Biểu cảm khuôn mặt Kato vô cùng khoa trương. Đầu tiên là khó hiểu, sau đó là ngạc nhiên, cấp độ mạnh hơn là kinh ngạc, sau đó là vô cùng vui mừng. Asisư chưa kịp hỏi thì Kato lên tiếng:
“Nữ hoàng, chúng ta được cứu rồi... được cứu rồi!”
Asisư và Kai không lên tiếng, đợi Kato tiếp tục.
“Đây là quyển sách của một vị danh y từ thời khai quốc cách đây rất lâu. Ông ấy là vị ngự y tài giỏi nhất của triều đại pharaoh đầu tiên, nhưng do công chúa em gái pharaoh bệnh tật liên miên nên pharaoh chỉ định ông ấy đi theo vị công chúa này. Thật trùng hợp là nơi công chúa đó đến chính là Hạ Ai Cập. Trước khi chết ông ấy để lại một quyển sách ghi chép các bệnh tật, độc dược mà ông đã gặp, đồng thời ghi cả cách chữa. Không ngờ lại là nó, trong đây có cách giải loại độc mà dân chúng Hạ Ai Cập mắc phải” Giọng Kato đầy kích động
“Thật sao? Vậy là tốt rồi! Là độc gì? Đúng rồi, anh Kato, còn cách giải thì sao? Trong đó ghi thế nào? Có khó tìm dược liệu không?” Giọng Asisư cũng kích động không kém
“Trong này không ghi tên độc, nhưng có triệu chứng, đúng với những gì người dân ở đây biểu hiện. Trong này ghi rằng đây là độc được chia làm hai phần bằng nhau, nhưng độc tính khác nhau, phải giải cả hai loại độc thì mới hoàn toàn giải được độc tố. Thuốc giải của loại này chính là thuốc dẫn khiến loại kia phát tác nhanh và mạnh hơn nên phải dùng cả hai cùng một lúc. Để thần ghi phương pháp giải độc cho nữ hoàng, cũng khá đơn giản và dễ tìm” Kato vừa nói vừa tìm giấy bút ghi phương pháp giải độc cho Asisư.
Asisư nghe đến đâu thì lạnh sống lưng đến đó. Đây không phải là kế hoạch liều mạng, mà là một kế hoạch chuẩn đến từng chi tiết. Một kế hoạch mà dù nàng có tìm được con vật sống ở gần ruộng để điều tra trước thì vẫn rơi vào bẫy. Quá hoàn hảo! Một kế hoach, một cái bẫy không chỉ làm suy sụp Hạ Ai Cập mà còn biến nàng thành tội nhân thiên cổ, vạn năm sau cũng không rửa sạch nỗi oan. Vậy ở Babylon...Asisư vội cướp giấy bút trong tay Kato hí hoáy viết mấy chữ rồi huýt sáo gọi Kyo đến. Gắn thư vào chân Kyo rồi thả nó đi, nàng không quên dặn nó cẩn thận và phải nhanh chóng giao tận tay anh Ragashu. Bức thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ: “Ăn uống hai trong một“. Người ngoài nhìn vào sẽ không hiểu, nhưng chắc chắn anh Ragashu sẽ hiểu. Dù sao mấy anh em nàng cũng thường xuyên dùng cách nói chuyện trời ơi đất hỡi này trao đổi với nhau mà.
Kato nhún vai nhìn bàn tay trống không, đi lấy cái khác tiếp tục ghi chép. Không lâu sau trên tay Asisư là một bản ghi đầy đủ các dược liệu và phương pháp chế thuốc. Khá đơn giản!
Hai ngày sau.
Cũng may số dược liệu cần để chế thuốc trong kho đều có đủ và khá nhiều. Sau hai ngày loay hoay điều chế, bát thuốc đầu tiên đã xong. Nhưng chính nàng cũng không dám chắc nó có hiệu quả thật không. Phương án duy nhất là tìm người thử thuốc. Nhưng những người thân cận của nàng chưa ai nhiễm bệnh nên không thử được, chỉ có dân chúng là có thể. Tuy nhiên ai sẽ đồng ý đây?
Ngồi một chỗ suy nghĩ chi bằng trực tiếp đi hỏi họ. Nàng nhanh chóng cùng mọi người đã tập trung đi tới chỗ người dân ở. Tập hợp mọi người lại, nàng hắng giọng rồi hỏi:
“Ta đã chế được thuốc cho mọi người. Tuy nhiên có hiệu quả hay không ta không dám chắc. Mọi người ai bằng lòng uống thử trước không?”
Đám người bên dưới nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ quyết tâm 'thử có thể chết, không thử chắc chắn chết'. Một người thanh niên vừa dợm bước định đi lên thì một người phụ nữ gầy gò lao tới, quỳ sụp xuống dưới chân Asisư khiến nàng giật mình, lùi lại một bước. Nhưng nhận ra đó là người phụ nữ mới gặp hồi sáng nên nàng yên tâm bước lên, khẽ vén váy ngồi xuống:
“Bà muốn... thử thuốc?”
“Thưa nữ hoàng, đúng vậy. Giờ dân nữ chỉ còn một thân một mình, chết hay sống cũng vậy thôi. Nhưng bọn họ... bọn họ ít nhất vẫn còn một người thân...” Người phụ nữ nhìn thẳng vào Asisư kiên quyết nói. Nhìn thẳng vào nữ hoàng đã là tội bất kính, nay bà dám chứng tỏ đã hạ quyết tâm.
“Được rồi. Nếu... chỉ là nếu thôi... nếu thuốc không có hiệu nghiệm hoặc làm tăng độc tính, xin bà... hãy tha thứ cho ta” Asisư thở dài
“Không đâu. Nữ hoàng, vì người chúng thần dù có chết cũng không oán hận. Xin người đừng nói vậy!” Toàn bộ những người đứng phía dưới vội quỳ xuống. Người thanh niên lúc nãy thay mặt người dân nói lớn, những người phía sau dường như cũng đồng ý với cậu ta, liên tục gật đầu.
Asisư xúc động không thôi. Thần dân của nàng thật đáng yêu! Vậy mà thiếu chút nữa nàng đã gián tiếp hại bọn họ. Nếu không phải nàng đến thư phòng, sau đó tìm được quyển sách đó, nếu không phải anh Kato đọc được chữ cổ thì hậu quả... thật không dám nghĩ tới.
“Cảm ơn mọi người... cảm ơn đã tin tưởng ta. Nếu thuốc này không có tác dụng, ta nhất định sẽ tiếp tục nghiên cứu điều chế. Ta sẽ không để mọi người chịu khổ đâu, bởi ta là Asisư, là nữ hoàng của Hạ Ai Cập”
Nói xong, nàng đưa mắt nhìn mọi người. Ai cũng đều quyết tâm, trong mắt là sự tin tưởng tuyệt đối của mình đối với Asisư.
Nàng nở một nụ cười xinh đẹp nhất rồi đích thân lấy bát thuốc trong tay Kai đưa cho người phụ nữ kia. Nàng cười, bởi nàng biết nụ cười của nàng, niềm tin của nàng sẽ tiếp thêm sinh lực cho những thần dân thân yêu dưới kia.
Người phụ nữ rưng rưng nước mắt, đưa tay nhận bát thuốc, trong mắt khắc sâu hình ảnh người con gái xinh đẹp trước mặt. Đây là nữ hoàng, là người đã thay đổi cuộc sống Hạ Ai Cập, là người bà tin tưởng và kính phục nhất cuộc đời này. Dù có chết, bà cũng muốn khắc sâu hình ảnh này vào trí nhớ.
Giây phút đó như trôi chậm lại, mọi người đều chăm chú nhìn người phụ nữ kia. Trước mắt có thể là hi vọng, cũng có thể là tuyệt vọng.
Bà ấy uống xong. Không có gì bất thường, không nặng lên cũng không nhẹ đi. Nhưng chính điều đó lại khiến trái tim của những người có mặt như treo lơ lửng lên.
Asisư phân phó người đưa bà ấy đi nghĩ ở phòng khác, theo dõi tình hình cẩn thận. Những người khác đều được đưa về phòng của mình.
Mọi người đi hết, Asisư như mất hết sức lực, ngã khụy xuống. Tể tướng Kenta đứng bên cạnh vội đưa tay đỡ. Nhưng nàng vừa vịn vào được thì anh ta giật mình thả ra làm nàng xém mất đà cắm mặt xuống đất, cũng may Kai nhanh tay đỡ gọn lấy nàng. Nếu nàng mà đủ sức thì khẳng định tên Kenta này bầm dập, đỡ thì đỡ luôn đi. Đúng là chỉ có anh Kai với anh Ken là tốt nhất.
Kai bế Asisư quay về tẩm cung. Lúc đi qua Kenta, anh khẽ lắc đầu trao cho một ánh mắt thông cảm. Những người còn lại cũng nhìn anh bằng ánh mắt hiểu biết. Ngay cả Kato cũng bước lên vỗ vai một cái rồi mới bước đi. Để lại Kenta chẳng hiểu gì, bối rối đi sau cùng. Không lẽ mình đụng vào nữ hoàng khiến người nổi giận rồi?