Sáng hôm sau, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc khởi hành. Vì ai cũng vội nên chỉ mang theo những thứ cần thiết.
Để tránh bị chú ý nên hai đoàn người đi về hai hướng đều rất kín đáo, cũng không kém phần vội vã. Sau này nghĩ lại Asisư cảm thấy mình cứ như đang chạy trốn vậy!
Vì cưỡi ngựa hết tốc lực nên quãng đường hơn một ngày đã rút ngắn lại chỉ còn nửa ngày. Nàng không nghĩ nhiều vội vào thẳng chính điện triệu tập toàn bộ quan lại, ngự y và các tư tế cấp cao.
“Chuyện này bắt đầu từ bao giờ, xảy ra như thế nào?” Asisư không vòng vo tam quốc, hỏi thẳng vấn đề chính
Quan lại ở đây khi nghe tin nữ hoàng đích thân quay về thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giờ thấy sắc mặt của người cực kì tệ thì tim muốn nhảy lên tới cổ họng. Dù gì chuyện này cũng là do bọn họ xử lí không tốt, để một trận dịch nhỏ nhoi phát triển tới chừng này.
“Tâu nữ hoàng, mọi chuyện bắt đầu cách đây khoảng bốn ngày. Ở trấn Jova xuất hiện vài người bị sốt, sau đó toàn thân xuất hiện vết lở loét, bốc mùi khó chịu. Chúng thần chỉ cho rằng do họ không tắm rửa cẩn thận hoặc lúc làm việc bị thương nhưng không xử lí tốt vết thương nên mới xuất hiện tình trạng này. Thật không nghĩ là chưa đến hai ngày sau gần nửa trấn Jova đều rơi vào tình trạng tương tự, đến giờ đã quá nửa. Chúng thần đã phái rất nhiều ngự y, cũng đã triệu tập các thầy thuốc giỏi nhất đến nhưng không có hiệu quả, một số người cũng bị lây bệnh” Tể tướng Kenta bước lên báo cáo.
“Vấn đề trấn an dân chúng và xử lí những người đã chết các khanh làm thế nào rồi?” Asisư hỏi tiếp.
“Tâu nữ hoàng, thần đã lấy danh nghĩa thần điện bố trí nơi ở cho những người khỏe mạnh, chia ra làm người có nguy cơ nhiễm bệnh và người đã nhiễm bệnh, còn những người khỏe mạnh đều tản ra giúp đỡ. Thần cũng đã ra mặt an ủi và động viên bọn họ, quan tâm tới những người có thân nhân nhiễm bệnh đã chết. Còn về phần người đã chết thần cho chôn cất cẩn thận, nhưng do dịch bệnh không khống chế được, người chết ngày càng nhiều nên sợ là... không đủ chỗ” Đại tư tế Kato bước ra.
“Không được. Những người đó chết do nhiễm bệnh, nay lại chôn xuống đất, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới nguồn nước trong trấn. Mà toàn bộ trấn Jova chắc chắn đều không đi lấy nước ở nơi khác, như vậy khác nào thúc đẩy bệnh dịch phát triển nhanh hơn?” Nàng đang thắc mắc vì sao bệnh dịch lại lây lan nhanh như vậy, thì ra nguyên nhân là đây. Có lẽ bên anh Ragashu cũng vậy.
“Xin nữ hoàng chỉ điểm.” Kenta như bừng tỉnh, vội cúi đầu nhận lệnh
“Đem toàn bộ những người đã chết đi thiêu. Quân lính trực tiếp tiếp xúc với người chết phải trang bị thật kĩ, thật kín đáo, cheo kín mặt mũi, tay chân, đặc biệt những người có vết thương hở tuyệt đối không được tham gia. À, nếu có ai dám tự tạo vết thương thì đừng trách ta cho họ chuyển nhà ngay lập tức.” Việc cách li đám người Kenta đã làm rất tốt, chỉ còn duy nhất việc này là chưa được. Câu cuối cùng cũng không phải nàng dọa. Người của nàng không được phép hèn nhát, nếu muốn trốn tránh để dịch bệnh tìm tới tận cửa thì chi bằng nàng giải quyết luôn cho xong.”Tướng quân Nakuto, gần đây có xảy ra bạo động không?” Asisư nhìn về phía Nakuto, người nãy giờ chưa lên tiếng, hỏi.
“Tâu nữ hoàng, có một vài vụ bạo động nhỏ ở phía tây nam trấn Jova và ngoại thành Charu. Thần đã cho người đi trấn áp, không xảy ra thương vong quá lớn. Nguyên nhân là do lo sợ trước dịch bệnh và hạn hán ở ngoại thành Charu” Nakuto bước lên báo cáo.
Ngoại thành Charu là một khu vực giáp ranh với sa mạc, không, phải nói là nằm trong sa mạc. Nơi đây quanh năm đói kém, sản xuất khó khăn, giờ lại có dịch bệnh, không hỗn loạn mới lạ. Nàng muốn bọn họ rời đến nơi khác từ lâu rồi nhưng người dân ở đây rất cố chấp, họ nhất quyết muốn ở lại mảnh đất của tổ tiên. Lâu dần nàng cũng đành chịu, chỉ có thể cấp thêm ít lương thực và hạt giống phù hợp với đất đai khí hậu ở đó. Dù rất bực mình nhưng suy cho cùng họ vẫn là con dân của nàng, không thể nói bỏ mặc là bỏ mặc được. Chỉ hi vọng sau lần này họ sẽ có suy nghĩ khác.
“Uri, khanh nhanh chóng kiểm tra toàn bộ thuốc men và việc điều chế thuốc”
“Nary, Kato, hai khanh tới chỗ dân chúng đang ở”
“Kenta, khanh phụ trách việc đón và kiểm kê thuốc men và lương thực Thượng Ai Cập tiếp tế”
“Kai, khanh điều tra nguyên nhân. Cho phép dùng người”
“Nakuto, khanh cùng ta tới trấn Jova”
“Riư, khanh...'
“Matta....”
Hàng loạt mệnh lệnh được ban ra từ chính điện Hạ Ai Cập. Nữ hoàng đã nổi giận, kẻ chủ mưu gây ra chuyện này chỉ còn một con đường là sống không bằng chết.
Trấn Jova.
Đến nơi đập vào mắt Asisư là cảnh tượng lộn xộn của những gì còn sót lại sau khi người dân được đưa đi cách li, là sự lo lắng bất an của những người chưa mắc bệnh, là những tiếng khóc, tiếng than cho người xấu số. Chỉ một trận dịch mà có thể khiến một thành trấn xa hoa nhộn nhịp trở nên suy tàn như thế này, thật đáng sợ.
“Tướng quân Nakuto, khanh cho người dọn dẹp lại nơi này. Làm cho cẩn thận” Nơi đây tử khí quá nặng, đã thế lại có bao nhiêu người mắc bệnh, nếu cứ để như vậy lâu ngày chỉ sợ không ai có thể quay lại nơi này để sinh sống nữa. Kể mà ở đây có thuốc khử trùng hoặc ít ra là vôi thì tốt biết mấy. Năng lực tẩy rửa của nàng không đủ mạnh để làm sạch cả trấn chiếm hơn một phần ba Hạ Ai Cập này. Phải điều chế ra thuốc chữa bệnh, không, trước hết phải tìm ra nguồn gốc của trận dịch đã, có thế mới biết là bệnh hay là độc mà chế thuốc.
Asisư chợt nhíu mày như suy nghĩ gì đó, nàng vội quay qua hỏi Nakuto:
“Khanh biết những người bị bệnh đầu tiên ở đâu không?”
“Là ở phía bắc của trấn, giáp với một khu rừng lớn. Đúng rồi, ở đó có một con suối chảy từ trong rừng ra. Người có muốn đi xem thử không?” Nakuto trả lời nhanh chóng
“Con suối đó có thông ra sông Nile không?” Như một phản xạ tự nhiên, Asisư vội hỏi
“Thưa không. Con suối đó chảy gần như song song với sông Nile, kéo dài khoảng hai phần ba trấn, hạ lưu con suối lại quay ngược vào rừng. Nói là suối nhưng cũng rất rộng, nhìn qua cũng ngang với sông Nile, chỉ có điều mực nước không sâu và cũng không dài lắm. Ở đây ngoài nó thì cũng không có con suối nào khác. Nước suối rất trong nên người dân thường dùng luôn cho tiện” Cảm thấy nữ hoàng quan tâm tới con suối này nên Nakuto nhanh chóng trình bày tất cả thông tin mình biết.”Thật tốt quá! Đi, chúng đi xem thử” Asisư thở phào nhẹ nhõm. Trấn Jova một mặt giáp sông Nile, một mặt giáp khu rừng lớn, đất đai màu mỡ, là khu vực giàu có nhất của Hạ Ai Cập. Giữa trấn lại có một suối chảy qua, mà rất có thể là liên quan tới trận dịch này, nếu nó thông với sông Nile thì không cần nói thì ai cũng rõ hậu quả như thế nào. Thật may mắn!
“Đi! Chúng ta đi xem thử!”
Đoàn người nhanh chóng rời đi. Trong một hẻm nhỏ cách đó không xa, một bóng đen quay đi.
Hiện trường có thể là nơi dịch bệnh bắt đầu.
Kai cũng đang cho người xem xét nơi này. Đoàn người Asisư tới đúng lúc một tên lính đem cho Kai một cái bát ăn cơm, hai người trao đổi gì đó. Anh đưa lên quan sát, khẽ nhíu mi, có lẽ là nghi ngờ nhưng không tìm hiểu được.
“Anh Kai, tìm hiểu được gì chưa?” Asisư bước lại, gọi.
“Nữ hoàng Asisư! Có một chút thông tin, nhưng khá mơ hồ.” Kai hành lễ sau đó đưa cái bát trong tay cho Asisư coi.
Asisư nhìn những người theo Kai, toàn bộ đều là người của tổ chức cải trang thành binh lính, quả nhiên trang bị và cách làm việc hơn hẳn.
“Cái này là...” Nàng nhìn Kai ý bảo anh nói tiếp.
“Đây là một trong những vật mà người bị nhiễm đầu tiên sử dụng. Theo những gì chúng thần tìm hiểu được thì có vẻ sau khi ăn cơm trưa họ bắt đầu có triệu chứng, sau đó phát triển rất nhanh. Sau khi họ chết thì được người dân gần đây an táng, cũng không ai bận tâm đến những thứ này. Theo thần thấy, đây không phải là dịch bệnh thông thường”
Đúng vậy! Không có dịch bệnh nào lại bắt đầu và phát triển như thế này.
“Người chết được an táng ở đâu? Đã hỏa thiêu chưa? Những người tham gia an táng thế nào rồi, còn ai sống không?” Asisư hỏi
“Tâu nữ hoàng, tất cả đều đã xử lí xong. Những người tham gia an táng hầu hết đã nhiễm bệnh và chết, chỉ còn duy nhất một người đang có nguy cơ, hiện ở khu cách li” Kai báo cáo
Asisư đang định lên tiếng thì thấy ở bên cạnh ngôi nhà có một cái hang nhỏ, nó nằm khuất dưới bụi cây, nếu không phải lúc nãy tìm kiếm có người phát bớt là thì nàng cũng không thấy. Là hang chuột! Hình như lúc nãy nàng thấy một cái đầu bé xíu thò ra thì phải.
Nở một nụ cười vô hại, Asisư bước lại phía đó. Nakuto và Kai thấy nữ hoàng của mình bước về hướng đó thì định đi theo nhưng nàng nhanh chóng đưa tay cản lại. Quá nhiều người sẽ khiến người bạn bé nhỏ này sợ, sẽ không hỏi được.
Hai người khó hiểu nhưng cũng không bước tiếp mà chia ra đứng hai bên phía sau, chỉ cần có nguy hiểm sẽ xông lên ngay lập tức. Dù gì nữ hoàng làm gì cũng tự có cân nhắc, hơn nữa bản lĩnh của người như thế nào bọn họ đều rõ.
Asisư bước tới trước cửa của cái hang tí hon. Nhưng dù nàng gọi hay dụ dỗ thế nào thì anh bạn bé nhỏ trong đó cũng nhất quyết không chịu ra. Cuối cùng nàng đành dùng một sợi dây từ nước trói cu cậu lại, lôi ra. Sau đó nàng ngồi hí hoáy gì đó, giống như vẽ một bức tranh, thỉnh thoảng quay qua hỏi chú chuột. Hai người trao đổi, dụ dỗ một hồi lâu thì chú chuột tội nghiệp cũng được thả ra. Hai người Kai đứng không quá xa nhưng cũng không đủ gần để nghe được cuộc trò chuyện của Asisư. Họ chỉ có thể đoán sơ sơ qua hành động của nàng.
Sau khi thả chú chuột đi, Asisư cười cười quay lại, tay cầm theo một cuộn giấy. Kai và Nakuto tròn mắt, nữ hoàng lấy giấy bút ở đâu ra vậy? Nhưng họ cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao trước giờ người vẫn luôn bí ẩn như vậy.
“Quay về chính điện! Anh Kai, gọi mọi người đến phòng nghị sự” Asisư leo lên ngựa, phóng đi. Phía sau Kai phân phó vài câu rồi dẫn người theo Asisư quay về.
Chính điện. Phòng nghị sự.
“Tướng quân Nakuto, khanh tìm người giống trong bức tranh này cho ta. Tìm người vẽ lại vài bức, gửi cho Babylon và Thượng Ai Cập nữa. Nhờ Menfuisư chuyển cho Izumin, nói ta muốn nhờ chàng ấy gửi về Hitaito. Kai, anh cũng cho người đi tìm đi. Nói họ tìm được đúng người thì tốt, những người có nhận dạng tương tự thì theo dõi. Tìm mọi nơi!” Asisư mở cuộn giấy ra, trong là hình một người mặc áo choàng đen, khuôn mặt bị che gần hết, không thể nhận ra là ai. Duy có điểm đặc biệt là cằm hắn có một vết sẹo từ khóe môi bên trái kéo xuống.
“Hình như ở mép áo choàng của hắn có một kí hiệu gì đó, nhỏ quá nên chú chuột kia không thấy rõ” Asisư nói tiếp
“Có thể hắn thuộc một tổ chức nào đó. Vậy thì chuyện dịch bệnh này không đơn giản.” Nary nhíu mày
“Độc. Có khi nào...” Kato nghi ngờ
“Rất có khả năng. Tể tướng Kenta, khanh chọn một người am hiểu về độc nhất, kiểm tra những mẩu vật ta mang về thật cẩn thận. Ta sẽ kiểm tra những người nhiễm bệnh. Bây giờ việc cấp thiết nhất là chế thuốc giải” Asisư ra lệnh
“Anh Kai, anh hỗ trợ đại tư tế Kato kiểm tra và bảo vệ thật tốt số lương thực thuốc men tiếp tế. Bọn chúng sẽ không để yên cho chúng ta giải quyết việc này một cách đơn giản như vậy đâu.” Bây giờ một nửa Hạ Ai Cập mắc phải dịch bệnh, nửa còn lại sống trong lo sợ, công việc sản xuất đã bị trì trệ rất nhiều. Cũng may thần điện đã ra mặt trấn an khuyên nhủ khá nhiều, cũng mở kho lương ra tiếp tế cho dân nghèo, những người có người thân bị bệnh nên tình hình cũng không đến nỗi quá hỗn loạn. Nhưng kho lương cũng đã cạn, chuyến hàng tiếp tế này chính là nguồn sống cho vài tuần tới, trong thời gian đó nàng phải tìm ra thuốc để chấm dứt tình trạng này. Nếu có chuyện không may xảy ra thì...
“Chị Nary, chị tiếp tục sắp xếp, ổn định dân chúng”
“Chị Uri, cùng em tới khu cách li”
Hàng loạt mệnh lệnh được truyền ra phòng nghị sự của chính điện. Mây đen trên trời bị xua đi, lộ ra một góc xanh nho nhỏ.