P/S: Do lâu quá không đăng được nên ta sẽ đăng cùng lúc nhiều chương. Các nàng đừng bỏ rơi ta nha (=^.^=)
---------------------------o0o---------------------------
“Ấn kí phát sáng? Không lẽ...” Asisư đưa tay lên trán, khẽ lẩm bẩm.
Nàng vội nhắm mắt lại điều tiết luồng sức mạnh trong người. Một cảm giác mát lạnh chạy khắp các kinh mạnh, cơ thể nàng như được gột rửa một cách cẩn thận. Asisư không thấy nhưng những người khác thì cực rõ ràng, ấn kí hoa sen trên trán nàng càng lúc càng lung linh huyền ảo hơn, nếu ban đầu chỉ là nụ sen đang cuộn mình trong giấc ngủ thì giờ đây nó như được đánh thức mà từ từ tỉnh dậy. Khi cánh sen cuối cùng mở ra thì cũng là lúc Asisư động đậy, nàng phun ra một ngụm khí. Sức mạnh của nàng mang độ thuần khiết rất cao nên trong cơ thể người mang nó cũng tuyệt đối không thể có những thứ không sạch sẽ. Lúc mới nhận sức mạnh này nàng cứ nghĩ đơn giản, thật không nghĩ tối đó mới là quá trình thanh lọc, hại nàng như chết đi sống lại suốt một đêm. Hôm nay sở dĩ quá trình thanh lọc chỉ mất hơn hai canh giờ là do nàng chỉ mới mất đi hai phần ba sức mạnh, hơn nữa thời gian cũng không lâu. Tuy vậy nhưng trên trán nàng cũng rịn một tầng mồ hôi, đủ thấy quá trình này khổ sở cỡ nào.
Trong suốt quá trình đó không một ai lên tiếng, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tất cả đều giữ im lặng tuyệt đối để tránh ảnh hưởng đến Asisư. Thấy nàng mở mắt ra mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Asisư, nàng cảm thấy sao rồi?” Izumin là người lên tiếng đầu tiên. Một câu hỏi không ngắn không dài nhưng ẩn chứa trong đó là nỗi lo lắng cùng tình yêu vô vàn.
“Ta không sao. Chàng đừng lo” Asisư quay đầu nhìn Izumin, cười nhẹ đáp. Câu này còn dành cho tất cả những người ở đây, nàng biết họ đang lo lắng vô cùng.
Asisư vừa nói xong thì cảm thấy một chiếc khăn ấm đang nhẹ nhàng lau mặt cho mình, là anh Ragashu. Thì ra vừa thấy Asisư mở mắt Menfuisư đã sai người chuẩn bị nước ấm và khăn sạch. Người hầu vừa mang vào thì Ragashu đã đoạt lấy rồi đích thân nhúng nước, vắt khô và nhẹ nhàng lau mặt cho Asisư.
Asisư không ngăn cản động tác của Ragashu. Nàng biết mọi người rất lo lắng cho mình. Cuộc đời nàng có được những người này ở bên cạnh thật không cầu gì hơn. Có anh trai, có em trai và em dâu, có người mình yêu, có những người bạn, ông trời quả thật rất ưu ái nàng.
“Xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng” Asisư nắm chặt tay Izumin, hơi cúi đầu nói.
“Chị không sao là tốt rồi” Carol mỉm cười. Nói vậy nhưng quả thật cô lo lắng tới mức toát mồ hôi, phải cố gắng lắm mới không rơi nước mắt, chị không thích cô khóc.
“Chị Asisư, chuyện này... có phải liên qian tới sức mạnh của chị?” Menfuisư hỏi
“Đúng vậy. Không biết vì sao nhưng... sức mạnh của ta khôi phục rồi” Asisư nở nụ cười thật tươi.
Chuyện này quả thật rất lạ. Không phải thần Osiris đã nói phải bắt được tên đạo sĩ và hỏa thiêu hắn sao? Nàng đâu đã làm gì, tại sao...? Mặc dù vậy nhưng việc có lại sức mạnh quả thật rất đáng mừng. Thôi thì chuyện gì đến cũng sẽ đến, lo nghĩ nhiều chi cho mất công.”Thật sao? Tốt quá!”
“Nữ hoàng, thật tốt quá!”
“Asisư, vậy là em yên tâm rồi nhé”
......
Tất cả mọi người đều mừng rỡ. Đây quả thật là tin tức tốt nhất trong ngày.
'Phạch phạch'
Một chú chim bồ câu chợt bay từ ngoài cửa vào, xuyên qua lớp người tới đậu trên vai Asisư, chân nó có một cuộn giấy. Asisư lấy lá thư, vừa định hỏi là ai gửi thì chú chim đã vỗ cánh bay đi. Nàng thấy vậy cũng đành lắc đầu, tay mở cuộn giấy nhỏ ra.
'Asisư, ta trả ơn cứu mạng lần trước. Sau này gặp lại chắc chắn là tử thù, quyết không nương tay.'
Chỉ hai câu nhưng đã nói lên tất cả. Sức mạnh của nàng khôi phục chắc chắn là do hắn, Jidan. Nhưng vì sao hắn biết chuyện này? Lần ám sát này là nhằm vào Izumin và mối quan hệ bang giao giữa Ai Cập và Hitaito. Nếu nàng đoán không nhầm thì thế lực đằng sau chắc chắn là Jidan và hoàng thân Uria. Nhưng hắn dám chống lại mẹ để giúp nàng chỉ vì cái ơn vớ vẩn đó à? Nàng nên hiểu là hắn đang mèo khóc chuột, chuẩn bị thêm âm mưu đằng sau hay là tập làm chính nhân quân tử đây? Một con người tham vọng cũng đầy mưu mô, không từ thủ đoạn như hắn chắc chỉ có vế thứ nhất mà thôi.
Mà nhắc lại lần đó nàng cứu hắn cũng chẳng xuất phát từ ý tốt gì. Chẳng qua chỉ không muốn nơi yên nghỉ của chị Nefati bị kinh động, sau đó biết hắn là Jidan thì càng chắc chắn với quyết định của mình. Nàng biết hắn sẽ tạo phản nên mới cố tình tạo thêm rắc rối cho Izumin, ai bảo chọc vào nàng làm gì.╭(╯ε╰)╮
“Chuyện gì vậy?” Thấy Asisư đọc lá thư xong thì sắc mặt thay đổi liên tục, đầu tiên là hiểu rõ rồi đến nghi hoặc, cuối cùng lại có vẻ nguy hiểm nên Ragashu đưa tay đón lấy tờ giấy trong tay nàng, đọc lên cho mọi người cùng nghe.
“Asisư, tên đó là ai?” Izumin đen mặt, mùi dấm chua nồng nặc. Gọi tên thân mật nhỉ, lại còn cứu mạng cơ đấy.
Vị hoàng tử lạnh lùng hiểu chuyện của chúng ta hoàn toàn không để tâm đến vế phía sau mà chỉ quan tâm vế đầu, miệng hỏi Asisư nhưng trong lòng đang thầm hỏi thăm ba đời tổ tông của cái tên gửi bồ câu đến.
Ragashu sau khi khẳng định em gái mình không có chuyện gì thì yên tâm kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã quan sát mọi chuyện, hiếm khi Izumin thay đổi sắc mặt, đáng để xem. Menfuisư cũng ngồi xuống, nhưng mắt vẫn lườm Izumin, như thể hắn mà dám có nữa câu nặng lời với Asisư thì chắc chắn sẽ có vé đi gặp ông bà tổ tiên ngay. Carol bị Menfuisư ôm chặt nên ngồi luôn trong lòng hắn.
“Là Jidan” Asisư không nghĩ Izumin lại dễ ghen đến vậy, tuy nhiên nàng vẫn nói thật. Thiết nghĩ chuyện này chẳng có gì đáng để dấu, nàng và Jidan trước sau chẳng có chuyện gì. Hơn nữa bây giờ nàng và hắn chính là kẻ thù, đụng tới người nàng yêu đâu phải dễ thoát như vậy.
“Cái gì? Jidan? Hắn không làm gì nàng chứ? Tên đó không như bề ngoài đâu, hắn là kẻ rất mưu mô xảo trá...” Izumin giật mình, quên cả ghen. Sao Asisư lại đụng trúng tên này chứ. Kẻ này rất nguy hiểm, mà Asisư lại quá ngây thơ trong sáng (⊙▽⊙)...”Không sao không sao. Chàng bình tĩnh...” Asisư vội trấn an Izumin
Ragashu liếc: “Cả hai đứa... quá mất hình tượng!”
Asisư cười cười rồi kể sơ lại mọi chuyện, dĩ nhiên cô bỏ qua nguyên nhân cứu Jidan là vì sợ ảnh hưởng tới chị Nefati.
Nghe xong mọi người đều thương thay cho Izumin. May là hắn quay đầu kịp thời chứ dám cả gan tiếp tục gây chuyện với Asisư thì hậu quả...
“Nhưng sao hắn biết chuyện em mất sức mạnh? Chuyện này không đơn giản....” Ragashu lên tiếng
“Chỉ có thể nói hắn có liên quan đến vụ ám sát...” Izumin lúc này đã lấy lại bình tĩnh
“...hoặc trực tiếp ra tay” Menfuisư tiếp lời. Dám ra tay với chị hắn còn bày đặt ơn với chả nghĩa. Trong lòng Menfuisư thầm gạch một dấu gạch chéo lên tên của Jidan.
“Nhưng chúng ta không có chứng cứ, chưa thể đụng tới chúng. Hiện tại chúng đã có con cừu chết thay rồi” Ragashu cau mày
Đây chính là vấn đề khiến mọi người đau đầu. Bọn chúng đã đụng tới chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể làm gì....
“Ai nói không? Izumin, chàng chọn cho ta một người có thể ra vào phủ hoàng thân như chỗ không người, đem gói bột này thả hết vào phủ của bà ta. Hiện tại chắc chúng đã biết chàng không vấn đề gì nên sẽ ở im trong nhà, ít nhất cũng chỉ thiếu Jidan và thân tín của hắn. Hừ, bọn chúng muốn dùng độc mà, ta không tin là không khiến chúng gãi tróc da” Asisư vừa nói xong thì một bóng người loáng cái xuất hiện, đứng trước mặt Asisư nhận lệnh. Không hổ danh là người của Izumin, tốc độ đúng là xuất quỷ nhập thần. Nàng đưa gói thuốc và nhắc nhở sơ những điểm cần lưu ý để tránh bị dính độc.
Nary cười cười giơ ngón tay cái với Asisư. Những kẻ đụng tới nữ hoàng không bao giờ yên ổn. Nhưng cô không hiểu vì sao nữ hoàng không trực tiếp độc chết bọn chúng?
Như hiểu được thắc mắc của Nary, Asisư giải thích: “Đành chịu thôi, những loại độc em chế tạo ngoài em không ai sử dụng được. Nếu dùng chỉ sợ kẻ thù chưa mất sợi tóc nào mà người ta phái đi đã chuyển nhà xuống đất hết rồi. Để người khác làm em toàn dùng độc để hành hạ khoảng dăm bữa nửa tháng chứ không chết”
Nary thoáng rùng mình. Hành hạ kiểu này thì chết luôn còn sướng hơn. Đúng là không nên đắc tội với nữ hoàng, người cũng đủ ác!
Không để Nary cảm khái lâu, ngoài cửa điện chợt có tiếng ồn, Kai vội chạy ra kiểm tra. Vì cần bàn việc cơ mật nên tất cả người không cần thiết đều điều ra ngoài, canh ngoài cổng tẩm cung cũng là lính tinh nhuệ cải trang thành thường binh. Ngay cả Ari và Eri cũng đã đi quản lí toàn bộ cung nữ người hầu của tẩm cung, tránh để có kẻ làm loạn.
Vài phút sau Kai bước vào, theo sau là một tên lính truyền tin, dáng điệu vội vã. Hắn không kịp nhìn trong phòng có những ai, vội dập đầu hành lễ với Asisư, miệng bẩm báo:
“Tâu nữ hoàng, Hạ Ai Cập.... Hạ Ai Cập có chuyện lớn rồi. Đây là thư của tướng quân Nakuto gửi gấp cho người!”
Hạ Ai Cập xảy ra chuyện gì mà Nakuto lại gấp đến vậy? Asisư vội nhận lá thư trong tay tên lính. Vừa nhìn lướt qua, sắc mặt nàng chợt tối sầm.”Asisư, Hạ Ai Cập xảy ra chuyện gì?” Nhận thấy sự thay đổi của Asisư, Izumin nhíu mày hỏi
“Là dịch bệnh. Một trận dịch rất kì lạ, lan tràn với tốc độ chóng mặt, không tìm ra nguyên nhân, ngự y bó tay, dân chúng hoảng loạn” Asisư trầm giọng
“Dịch bệnh?” Menfuisư nhíu mi
“Nữ hoàng, người tính thế nào?” Uri lên tiếng
“Mọi người chuẩn bị đi, sáng mai...” Asisư chưa nói xong thì ngoài sân có động. Có tiếng truyền vào:
“Tâu bệ hạ, Babylon xảy ra chuyện!”
Asisư nhìn qua Ragashu, xem ra đây là ám vệ của anh.
“Vào đi!” Ragashu cất giọng lạnh lẽo. Hắn mới rời khỏi nước chưa được một tuần đã xảy ra chuyện, đáng chết!
“Đây là mật tín gửi gấp từ tể tướng. Mời người xem!” Người áo đen bước vào, hành lễ rồi đưa lá thư cho Ragashu xong thì nhanh chóng rời đi, hoàn toàn quên những người đang có mặt trong phòng. Nhưng giờ đây cũng chẳng ai rảnh mà để ý đến mấy tiểu tiết này.
Xem xong sắc mặt Ragashu còn tối hơn của Asisư ban nãy, nhiệt độ trong phòng giảm xuống nhanh chóng.
“Phía tây Babylon cũng xảy ra dịch bệnh. Nhẹ thì nổi mụn nhọt, mưng mủ nặng thì lở loét khắp người rồi chết. Lan truyền rất nhanh, chỉ mới bốn ngày mà hơn nửa tây thành đã mắc bệnh. Ngự y bó tay.” Ragashu lạnh giọng. Từ khi hắn đến đây đến giờ, chưa bao giờ xảy ra chuyện tương tự, trước kia cũng không có. Thế mà giờ đây...
Không khí trong phòng bỗng nặng nề hẳn. Ai cũng khó hiểu trước chuyện này. Nguồn gốc dịch bệnh này là từ đâu? Trước nay chưa bao giờ có chuyện dịch bệnh mà đến ngự y giỏi nhất hoàng gia cũng khoing giải quyết được.
“Em cảm thấy... giống như có người muốn nhắm vào chị Asisư...” Carol rụt rè lên tiếng.
Mọi người đang suy tư bỗng bị lời nói của Carol làm giật mình, đều quay đầu lại nhìn cô.
“Vì sao cô nghĩ vậy?” Ragashu trầm giọng
“Em... tại vì em thấy hai nơi xảy ra dịch bệnh đều là nơi có liên quan trực tiếp đến chị Asisư. Tuy nói chị ấy là nữ hoàng của cả Ai Cập nhưng ai cũng biết nơi quan trọng nhất với chị ấy là Hạ Ai Cập. Còn Babylon, hiện tại chị ấy là công chúa của nơi này, hơn nữa quan hệ giữa chị và hoàng đế Ragashu vô cùng tốt. Nếu hai nơi này xảy ra chuyện, chắc chắn chị ấy sẽ làm hết sức lực, tìm mọi cách để giúp đỡ cả hai. Em cảm thấy, chuyện này giống như có ai đó sắp đặt, nhằm tìm hiểu năng lực của chị ấy” Carol phân tích
Mọi người càng nghe Carol nói sắc mặt càng xấu, nếu đúng như Carol nói thì ý đồ của kẻ đứng sau chắc chắn không tốt đẹp gì. Ragashu, Izumin và Menfuisư cũng đang nghĩ đến khả năng này, sắc mặt ai cũng khó coi.
“Carol, thật không uổng công ta đã dạy dỗ em lâu nay. Ta cũng có suy nghĩ như vậy. Hừ, chúng đã muốn chơi đùa thì ta sẽ theo đến cùng.” Muốn biết năng lực của nàng sao? Vậy được, nàng cũng không phải dạng người keo kiệt, cho chúng nhìn sơ qua vậy.
“Ta thích dáng vẻ này của nàng!” Izumin cười cười nhìn khuôn mặt gian xảo của Asisư.
Asisư biết chắc mọi người đã hiểu ý mình nên chỉ nở một nụ cười nguy hiểm rồi phân phó:
“Mọi người nghỉ ngơi đi, mai chúng ta khởi hành. Anh Ken, mai anh cùng với anh Ragashu quay về Babylon. Menfuisư, em chuyển giùm chị ít dược phẩm và lương khô. Những người còn lại theo ta về Hạ Ai Cập. À phải rồi, Ari, Eri, hai em ở lại thu xếp mọi chuyện rồi về sau nhé.”
Không ai phản đối, mọi người đều lần lượt quay về nghỉ ngơi.
“Asisư, còn ta thì sao? Nàng quên ta sao?” Izumin nắm tay Asisư, bất mãn nói.
“Chàng á? Izumin, chàng nên nhớ mình đang bị thương đấy. Tốt nhất là nằm im đây dưỡng thương, chừng nào khỏi muốn đi đâu thì đi. Ta không nghĩ người dân Hitaito sẽ để yên cho ta nếu bóc lột sức lao động hoàng tử của họ đâu. An toàn của chàng do Anubis lo, mà ta nghĩ ám vệ của chàng cũng không ngồi yên đâu” Vừa nói Asisư vừa liếc một vòng
“Nàng nỡ để ta ở đây một mình sao?“. Izumin ai oán
“Chàng đó, tốt nhất đừng để ta giải quyết xong mấy tận dịch kia lại phải tiếp nhận thêm một bệnh nhân cứng đầu cứng cổ đó” Asisư dứ dứ nắm đấm nhưng trong mắt lại tràn ngập yêu thương.
“Chăm sóc tốt bản thân!” Izumin không đùa nữa, nghiêm túc dặn dò.
Asisư gật đầu, nàng kéo lại chăn cho Izumin rồi định bước đi. Nhưng vừa quay người thì bàn tay bị giữ lại rồi bị kéo ngã nhào vào một lồng ngực rộng lớn. Nàng giật mình, vội tránh vết thương trên ngực Izumin, nhưng kết quả lại khiến nàng nằm trọn trong lòng hắn. Asisư nghiêng người định đứng lên, nàng sợ ảnh hưởng đến thương thế của Izumin.
“Nàng đừng đi, tối nay ta muốn ôm nàng. Ta sợ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ” Giọng Izumin khẽ vang lên bên tai Asisư. Nếu nàng không nghe nhầm thì nó hơi run run.
Asisư không giãy dụa nữa, nàng đưa tay khẽ ôm Izumin. Không phải mình hắn, chính nàng cũng cảm giác chuyện này như một giấc mơ. Nàng cũng sợ, sợ rằng một ngày nào đó chợt giật mình tỉnh dậy và nhận ra mọi chuyện đã trải qua không phải sự thật.
Nhưng dù là mơ hay thật thì nàng cũng sẽ trân trọn những phút giây này. Asisư xoay người lăn vô trong, lọt thỏm vào vòng ôm của Izumin. Giường rất rộng nên hai người nằm không có gì là chật cả. Thấy cả hai đều đi ngủ, Ari khẽ tắt đèn rồi đi ra ngoài. Chỉ cần nữ hoàng hạnh phúc thì cô cảm thấy vui rồi.
Izumin nhìn người con gái nằm trong lòng mình, khẽ nở một nụ cười hôn nhẹ lên trán cô rồi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ bình yên mà không cần đề phòng bất cứ điều gì.
Trên trời cao, mây đen chợt bay đến che khuất ánh trăng như dự báo cho những ngày không yên bình sắp tới!