“Menfuisư, sao đến giờ chị Asisư vẫn chưa trở về? Liệu có chuyện gì không? Chàng phái thêm người đi đón chị đi” Carol lo lắng
“Carol, nàng bình tĩnh đi. Nàng biết chị Asisư là người thế nào mà, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Ta cũng cho Unasu dẫn người đi cùng rồi” Menfuisư trấn an. Mặc dù vậy nhưng trong lòng hắn cũng rất lo lắng. Chị mà xảy ra chuyện gì thì...
“Báooooo! Bẩm hoàng thượng, hoàng phi, nữ hoàng cùng mọi người đã trở về!” Một binh lính chạy vào bẩm báo
“Thật sao? Menfuisư, chúng ta mau đi đón chị!” Carol mừng rỡ.
“Thưa hoàng phi, nữ hoàng có dặn mời lệnh bà và hoàng thượng tới tẩm cung nữ hoàng” Binh lính ban nãy lên tiếng.
Menfuisư nghe vậy thì đoán chị có chuyện quan trọng muốn bàn bạc. Khoát tay cho tên lính kia ra ngoài sau đó hai người nhanh chóng tới tẩm cung phía Tây.
.Asisư quay về tẩm cung, việc đầu tiên nàng làm là bắt Izumin nằm nghỉ ngơi. Vết thương của Izumin đã liền nhưng do cưỡi ngựa nên lại rách ra, máu nhiễm đỏ một mảng áo. Asisư vội lấy thuốc ra bôi vào, nàng thật hết cách với con người này.
Trong thời gian Asisư lo cho Izumin, Kai và Nary tranh thủ cắt cử người bảo vệ tẩm cung, Ragashu cũng bí mật phân phó ám vệ ẩn mình trong bóng tối. Ở đây tập trung toàn người quan trọng của cả ba quốc gia, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Việc Izumin và Asisư bị ám sát chính là một bài học rõ ràng nhất.
Carol và Menfuisư cũng nhanh chóng tới.
“Chị Asisư, chị không sao chứ?”
“Ta không sao. Người có sao nằm ở đây nè” Asisư chỉ chỉ Izumin nói
“Ta lo cho nàng mà” Izumin cười cười
Mỗi người một câu, không khí trong phòng vui hẳn lên. Mọi người lén thở phào, lỡ Izumin mà có chuyện gì chắc Asisư phá hủy tẩm cung này mất.
Vì Izumin cũng muốn tham gia bàn bạc nên mọi người quyết định ở lại mà không đến phòng nghị sự. Hơn nữa ở đây cũng tránh để người khác chú ý. Dù gì thì ở đây người ngoài nhìn vào cũng nghĩ rằng hoàng thượng hoàng phi vì lo cho nữ hoàng nên đến thăm.
“Asisư, người ban nãy đưa em đi là ai vậy?” Ragashu hỏi
“Một người bạn, nhưng cũng là một kẻ thù. Là bạn hay thù, cái đó phụ thuộc vào hành động của hắn sau này” Asisư nhún vai
“Cái gì mà bạn rồi lại thù. Chị nói dễ hiểu hơn được không?” Carol nhăn mặt
“Ta biết mọi người thắc mắc, nhưng sau này sẽ rõ. Giờ nói chưa được” Asisư cười nhẹ. Không phải nàng muốn dấu mọi người. Nhưng con người này quả thật không như nàng nghĩ, hắn quá nguy hiểm, mà hiện tại nàng chưa đủ sức đối phó với hắn. Điều duy nhất bây giờ đó là áng binh bất động, chờ cơ hội thích hợp sẽ hạ hắn từ từ. Nàng dám chắc hắn cũng như nàng, sau lưng có một thế lực vô cùng lớn, và thế lực đó đang hơn thế lực của nàng. Tuy nhiên chỉ là hiện tại, còn tương lai thì chưa biết được.
“Nữ hoàng, người đã được đưa xuống địa lao” Uri bước vào, nhỏ giọng báo.
“Vậy sao? Chị Uri, đem lọ dược này cho chúng uống sau đó tra hỏi tất cả những gì cần thiết. Ghi chép điểm chỉ cẩn thận, tuyệt đối không được để chúng tự sát” Asisư đưa một lọ dược nhỏ cho Uri”Chị Asisư, đó là...” Menfuisư lên tiếng
“Cái đó sao? Chị mới chế ra, chưa thử nữa. Nhưng cơ bản thì về công dụng có thể gọi nó là thuốc nói thật. Chị dùng cỏ Mê hồn với mấy thứ dược liệu linh tinh khác chế thành. Không biết có công hiệu không nữa, vừa may cho bọn chúng thử thuốc”
Mọi người trong phòng rùng mình, thầm chia buồn thay mấy tên kia. Không dưng đi đắc tội với Asisư làm gì.
“Nàng không muốn trực tiếp tra khảo bọn chúng sao?” Izumin nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng
“Không cần thiết. Ta biết kẻ mà bọn chúng sẽ khai là ai rồi, cái quan trọng là chứng cứ cụ thể thôi. Giờ đợi lời khai của bọn chúng là được rồi. Hơn nữa chàng tưởng ta không biết sao, ta mà đi thì chàng chịu nằm yên đây chắc. Vết thương chưa lành mà không chịu nằm yên một chỗ” Asisư lườm Izumin một cái. Người này không biết sống chết gì cả.
“Vậy được rồi. Em tính thế nào?” Ragashu hỏi
“Menfuisư, tình hình Lybia thế nào rồi?” Asisư không trả lời mà quay qua hỏi Menfuisư. Nàng cũng có thể tự điều tra nhưng có chân chạy rồi, tội gì phải rước mệt vào người. Hơn nữa người của nàng còn làm việc khác nữa, mấy cái tin tức này ngày nào chẳng gửi về cho Menfuisư.
“Người của chúng ta đã chiếm được phần lớn thị trường Lybia rồi. Nhưng hiện tại bọn chúng vẫn chưa biết gì hết, triều chính Lybia đang xuống dốc không phanh” Menfuisư lên tiếng
“Các cuộc nổi dậy xảy ra liên tục. Cướp bóc, dịch bệnh, thuế khóa nặng nề, đời sống người dân khổ cực. Lybia bây giờ như một đám cỏ khô giữa trưa nắng...” Ragashu tiếp lời
“Chỉ cần thêm một mồi lửa là bốc cháy ngùn ngụt” Izumin chốt
“Vậy để em thêm chút lửa vậy. Anh Kai, phía người đó thế nào rồi?” Asisư hỏi
“Đã xong hết rồi, giờ chỉ đợi lệnh của người thôi” Kai khẽ cúi người
“Tốt. Bắt đầu đi”
Người này là một quận vương của Lybia. Tuy nhiên bất bình với cách cai trị của quốc vương nên xin đến phía nam trấn thủ. Nhưng quốc vương Lybia muốn truy cùng giết tận, nhiều làn tìm cách ám sát ông ta. Một lần bị truy đuổi đến chân núi thì gặp được người của nàng và được cứu thoát. Từ đó đầu quân theo nàng. Lần này mồi lửa của nàng chính là ông ta. Người này sẽ dẫn đầu cuộc nổi dậy chống lại triều đình Lybia. Đương nhiên nàng sẽ bí mật giúp đỡ. Vị quân vương này cũng là một dũng tướng nên nàng cũng có thể yên tâm, hơn nữa ông ấy cũng mang trong mình một nửa dòng máu Ai Cập.
Lybia náo loạn như vậy một phần cũng nhờ sự góp sức của ba nước Ai Cập, Babylon và Hitaito. Đáng lẽ sẽ chia ra ba phần. Nhưng cuối cùng lại sáp nhập với Hạ Ai Cập. Nghĩ lại cuộc thảo luận đó mà nàng buồn cười...
“Nàng là vợ ta, của ta cũng là của nàng” Izumin
“Em là em gái ta, thế lực cả em phải thật mạnh mẽ” Ragashu
“Chị là chị gái ta, trước đây ta đã khiến chị buồn vì thế đây cũng coi như ta phần nào xin lỗi chị” Menfuisư.
Có những người quan tâm đến mình thế thì còn gì bằng.
“Nữ hoàng, đã có được lời khai của bọn chúng” Ken và Uri bước vào
“Hay quá. Nhưng có tìm ra kẻ sau cùng không?”
“Không. Bọn chúng chỉ khai rằng Kafura là kẻ ra lệnh thôi” Ken lắc đầu
Asisư nghe vậy nhưng cũng không quá thất vọng. Dù gì kết quả này nàng cũng đã đoán trước, kẻ sau cùng đâu có dễ lộ mặt đến thế. Tuy nhiên Kafura, cô đã muốn chết thì ta cũng không ép cô sống làm gì.
“Menfuisư, sáng mai lên triều em hãy công bố những thứ này giúp ta. Chị Nary, chị cho người thông báo với Kafura một vài chuyện có thể khiến cô ta về nước ngay lập tức, chị biết phải làm thế nào mà. Phải rồi, từ đây về Lybia muốn đi nhanh phải băng qua một khu rừng đúng không?” Asisư bắt đầu phân phó
“Đúng vậy, tuy nhiên có đường mòn đi vòng bên ngoài. Không nhất thiết phải xuyên qua rừng, nhưng khu vực đó hay có thổ phỉ” Menfuisư trả lời.
“Vậy là được rồi. Anh Kai, giúp em tìm một nhóm thổ phỉ” Asisư nhìn Kai
“Hình như trong khu rừng đó có một khu vực tập trung nhiều đười ươi lắm thì phải” Ragashu nói bâng quơ
“Thật sao? Vậy được rồi, anh Kai, anh bảo chúng không cần làm gì hết, tìm cách đưa cô ta tới chỗ đó là được rồi. Cho cô ta chơi với mấy con đười ươi vậy. Haizzz. Thật xin lỗi nha” Asisư khẽ thở dài
“Sao chị phải xin lỗi chứ, là cô ta đáng bị như vậy mà” Sau một thời gian bị Asisư huấn luyện Carol đã dần bỏ cái hình tượng thánh mẫu, mà theo Menfuisư thì “Nhờ chị mà nàng ấy đang dần chuyển sang ác mẫu“. Cũng vì lời nhận xét này mà Menfuisư bị hai người giận cả tuần.
“Đâu có, ta xin lỗi mấy con đười ươi đấy chứ. Phải đối mặt với nàng ta không biết tụi nó có lăn ra xỉu không nữa” Asisư tỉnh bơ.
Cả phòng muốn té ghế với kiểu nói chuyện của Asisư. Chỉ có ba người vẫn tạm thời ổn. Ragashu thì đã quá quen cô em gái của mình, Carol thì đang bận tưởng tượng cảnh Kafura đứng cạnh con đười ươi, còn Izumin thì đang nằm trên giường nên té ghế không được.
“Anh Ragashu, anh cho người về Babylon lấy số dược liệu này giùm em với. Chúng chỉ mọc ở đó thôi, em mà biết anh qua thì đã nhờ anh lấy luôn rồi” Asisư đưa một danh sách cho Ragashu.
Ragashu phì cười với cô em gái nhỏ này. Lúc nào cũng thế, có thể nhờ là không bao giờ bỏ qua.
“Thôi muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi” Asisư lườm ông anh một cái, nói
Nhưng vừa đứng dậy nàng bỗng cảm thấy choáng váng. Trong người như có một luồng sức mạnh chạy khắp cơ thể. Cái cảm giác như có hai lực lượng đang đánh nhau trong người vậy.
“Chị Asisư, ấn kí hoa sen trên trán của chị phát sáng kìa” Carol giật mình
Ragashu vừa đỡ Asisư ngồi xuống cùng mọi người vội nhìn qua, quả thật ấn kí hoa sen trên trán Asisư đang phát ra ánh sáng màu tím, khi mạnh khi yếu.
“Ấn kí phát sáng? Không lẽ....” Asisư đưa tay lên trán, khẽ lẩm bẩm
P/S: Hè mình phải về nhà nên không đăng thường xuyên được (nhà mình không có mạng). Mình chỉ tranh thủ hôm nào ra nhà chị thì mới có thể viết và đăng chương mới. Mọi người thông cảm nha! Nhưng yên tâm là không drop đâu!