“Nữ hoàng, vương tử! Em nghe mấy tì nữ ngoài kia nói trưởng công chúa Minus đã về. Hình như chiều tối nay thuyền của nàng ta sẽ cập bến” Ari đặt đĩa sơri xuống, nói.
“Công chúa Minus?” Asisư nghi hoặc. Hình như nàng chưa nghe đến người này bao giờ.
“Là trưởng công chúa của Minoa, chị ruột của quốc vương Minosu. Nghe đâu nàng ta không thích tham gia vào chính sự nên xin thái hậu Minoa một con thuyền, tự mình rời đảo quốc đi du ngoạn.” Nary lên tiếng
“Hình như bốn năm năm rồi nàng ta không về, chỉ gửi thư thăm hỏi. Đột nhiên lần này lại về, không biết có mục đích gì nữa” Uri tiếp lời
Trưởng công chúa của Minoa? Sao trong truyện không đề cập gì đến vị công chúa này thế nhỉ? Xem ra sự xuất hiện của nàng đã làm thay đổi không ít tình tiết.
“Có lẽ nàng ta nghe tin mẹ và em trai trúng độc nên về thăm. Chỉ cần không ảnh hưởng gì đến chúng ta thì mặc kệ nàng ta có lật tung Minoa này lên cũng chẳng vấn đề gì. Phải rồi! Chị Uri, Nary, hai chị có vẻ hiểu biết về nàng ta, kể sơ cho em nghe đi!” Asisư thả một quả sơri vào miệng.
“Chị cũng không rõ lắm. Chỉ là nghe người ta nói vị công chúa này rất xinh đẹp, kiêu căng nhưng cũng cực kì đáng sợ.” Uri như nghĩ đến cái gì đó, khẽ rùng mình.
Không ai để ý rằng từ khi nhắc đến vị công chúa này sắc mặt Izumin bắt đầu tệ đi, nói chính xác là xanh mặt.
“Đáng sợ? Chẳng phải nói rất xinh đẹp sao?” Asisư ngớ người.
“Thì đúng là vậy. Nhưng nàng ta có một sở thích rất biến thái, đó là sưu tập mĩ nam” Nary nói xong thì khẽ xoa hai cánh tay của mình.
'Phụt'
Asisư không ngại ngần mà phun thẳng ngụm nước trong miệng vào mặt Eri, người đang định lấy bình trà rót cho Izumin.
“Nữ hoàng, người... coi mặt em là cái gì vậy?” Eri nhăn nhó
“Hơhơ. Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý. Chỉ là, sở thích của vị công chúa này cũng...” Asisư nói đến đây thì bật cười
“Lâu nay nàng ta đi du ngoạn mục đích chính là đây. Hình như còn Ai Cập và Babylon là nàng ta chưa đến thì phải. Nghĩ cũng lạ, sao nàng ta có thể bỏ qua hoàng đế Menfuisư và hoàng đế Ragashu được nhỉ?” Ari thắc mắc
“Chịu. Nhưng nói vậy có nghĩa nàng ta từng tới Hitaito?” Asisư vừa nói vừa nhìn Izumin.
Tuy không hỏi hết nhưng ai cũng hiểu công tiếp theo cua Asisư là: 'Vậy sao vị vương tử đẹp trai tài giỏi chàng không bị nàng ta cho vào bộ sưu tập?'
“Nàng ta theo ta đúng một tháng. Cũng may có chị Mitamun kéo nàng ta đi để ta có cơ hội rời khỏi đế đô mới thoát được. Nhưng nàng ta cũng dai thật, ta phải di chuyển mấy chục địa điểm liên tục mới thoát được sự truy đuổi đó. Mấy năm nay ta lại ít khi về nước nên tránh được sự phiền phức của nàng ta” Izumin rùng mình kể lại 'chiến tích huy hoàng'
“Haha. Còn đâu là hình tượng vương tử uy phong lạnh lùng chứ” Asisư bật cười trêu ghẹo Izumin
“Nữ hoàng đừng cười nữa. Hiện giờ vương tử điện hạ đến Minoa, người nghĩ coi vì sao nàng ta lại về nước?” Eri lau mặt xong, đứng một bên lo lắng”Cái đó không cần lo. Nàng ta chỉ để tâm tới những người chưa vợ hoặc không có hôn ước thôi” Nary tươi tỉnh
“Nhưng hiện tại ta và Izumin không có hôn ước, cũng chưa đề cập đến liên hôn hai nước chứ đừng nói đến là vợ chồng” Asisư nhăn mặt, nhưng sau đó lại bĩnh tĩnh “ Nhưng chẳng sao. Nàng ta là trưởng công chúa của Minoa chứ có là công chúa nhà trời ta cũng chẳng quan tâm. Người của Asisư ta nói cướp là cướp dễ thế sao?”
Izumin cũng cười nhẹ. Hắn thích dáng vẻ này của nàng, lại càng thích câu 'người của ta' của nàng.
Asisư cảm nhận được tâm trạng người đối diện biến chuyển cũng hướng hắn nở một nụ cười.
----------------------------o0o--------------------------
“Nữ hoàng Asisư, cô cảm thấy Minoa chúng ta thế nào?” Minus gẩy gẩy móng tay, như có như không liếc Asisư.
Đúng là rất kiêu căng, cao ngạo. Asisư nghĩ thầm trong lòng, mặt không một chút thay đổi.
“Rất tốt. Không khí trong lành, cảnh sắc đẹp, trừ một số người thì đa phần đều rất thân thiện!” Người ta đã không kiêng nể thân phận thì nàng cũng chẳng cần giữ lễ làm gì.
Kể từ khi về nước, vị công chúa này ngày nào cũng tìm cơ hội gặp Izumin. Thế nhưng hiện tại cả thái hậu và quốc vương đều không khỏe, người ngoài thì không tin được, thành ra nàng ta dù không muốn cũng phải đứng ra lo sắp xếp cho lễ tế thần sắp tới. Chính vì thế mà nàng ta dù muốn cũng khó mà gặp được Izumin, hơn nữa lần nào cũng có Asisư bên cạnh. Nói đến Asisư cũng khâm phục cô công chúa này, có thể thu phục được nguyên một dàn mĩ nam.
“Ta không muốn vòng vo với cô. Người ta muốn là vương tử Izumin, cô hãy tránh xa hắn ta ra” Minus nhấp một ngụm trà. Nếu gặp lần đầu chắc chắn ai cũng nghĩ nàng ta là một khuê nữ dịu dàng. Mái tóc đen, dài, xoăn nhẹ thả sau lưng, đôi mắt to tròn lấp lánh, môi không đỏ mọng mà hơi phớt hồng, làn da mặc dù ở bên ngoài nhưng vẫn trắng hồng, khuôn mặt như búp bê, dáng người yểu điệu.
“Đó là chồng ta” Asisư bình thản dựa vào ghế, như có như không liếc nhìn Minus.
“Thế thì sao?” Minus vẫn thản nhiên
“Ta là vợ chàng ấy” Nụ cười vẫn thường trực trên môi Asisư.
“Không có gì chứng minh”
“Chàng ấy là chồng ta. Đó là minh chứng lớn nhất”
“Chưa cưới hỏi, không hôn ước. Dựa vào đâu để nói đó là chồng cô?” Minus bắt đầu bực mình. Cô gái này dường như không hề tức giận trước những lời nàng nói. Nàng muốn nàng ta phải tức giận, như thế mới có thể phạm sai lầm, tạo cơ hội cho nàng tách nàng ta khỏi Izumin. Nàng không đụng đến những người đàn ông đã có gia đình, nhưng Izumin thì khác. Nàng đã để ý từ khi chưa có người phụ nữ nào bên cạnh hắn. Tự nhiên giờ đây lại xuất hiện một người tự xưng là vợ, đương nhiên nàng không chấp nhận. Dù sao cũng chưa cưới chưa gả, cơ hội của nàng vẫn còn.
Asisư mà biết suy nghĩ của Minus chắc không khống chế được mà xông lên bóp cổ nàng ta mất. Cướp chồng nàng còn ra vẻ ta đây có lý. Nàng ta muốn tất cả nam nhân trong thiên hạ này nàng không quan tâm, nhưng phải trừ người đàn ông của nàng ra. “Chưa cưới không có nghĩa là không cưới. Ta rất thích tính cách của cô, nhưng, đụng đến chồng ta thì rất có thể ta sẽ giải quyết cả cô và vương quốc của cô đấy. Cô đừng vội phủ nhận, ta biết cô rất yêu vương quốc này, đồng thời cũng rất quan tâm mẹ và em trai. Nếu không vì sao vừa nghe tin hai người đó xảy ra chuyện đã vội quay về ổn định tình hình?” Asisư nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, mắt nhìn thẳng vào Minus.
“Tại sao cô không nghĩ rằng ta về là có mục đích bất chính?” Minus nhướn mi.
“Mục đích bất chính? Ta nghĩ nếu cô có ý đồ thì Minoa này đã có tân nữ hoàng rồi. Thế lực của cô, có lẽ hai Minoa này cũng đấu không lại. Ta nói đúng không, Thương chủ Mussel” Asisư mỉm cười, làm như không nhìn thấy tia thảng thốt trong mắt Minus. Ngay khi nghe nhóm Nary kể về Minus nàng đã bảo họ điều tra kĩ lưỡng về nàng ta. Đi du ngoạn sao? Nàng không dễ tin vậy đâu!
“Cô là ai?” Minus rất nhanh giấu đi sự bất ngờ trong mắt, bình tĩnh hỏi lại. Dù không thừa nhận nhưng câu hỏi vừa rồi đã nói lên tất cả.
“Asisư, nữ hoàng Ai Cập, công chúa Babylon, vương phi Hitaito” Asisư trả lời rất tự nhiên, nhưng thực tế không hề đúng trọng tâm mà Minus muốn biết.
“Vậy sao?” Khóe miệng Minus nhếch lên. Chắc chắn nàng ta còn thân phận khác, một thân phận rất lớn, một thế lực hơn cả nàng. Nếu không sao có thể điều tra ra thế lực lẫn thân phận của nàng?
Mặc dù không ưa cô công chúa này nhưng nàng cũng phải thừa nhận rằng rất thích tính cách của nàng ta. Mặc dù bị phanh phui thân phận nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn bình tĩnh đối mặt với nàng. Nàng ta không hề đơn giản như bề ngoài. Có lẽ lí do đi du ngoạn không chỉ để nuôi dưỡng thế lực mà còn tránh bị người khác dòm ngó. Dù sao ngày ngày ở trong cung thì việc giấu kín thân phận là rất khó khăn, chi bằng cứ ở bên ngoài thay đổi chỗ ở liên tục lại hay.
“Mặc dù không biết thân phận của cô là gì, nhưng vương tử Izumin ta đã chọn. Từ giờ đến khi hai người chính thức là vợ chồng, ta tuyệt đối không từ bỏ” Minus bỏ lại một câu rồi rời đi.
“Từ bỏ hay không là việc của cô. Nhưng cho phép hay không là việc của ta” Asisư cũng không yếu thế. Nàng nói xong cũng đứng lên quay lại cung của mình.
----------------------------o0o--------------------------
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ hai hôm nữa lễ tế Thần Lửa sẽ khai mạc, sứ thần các nước đã tới gần hết. Thái hậu và quốc vương Minoa đều đã khỏe lại. Tuy nhiên Minus đã về thì làm sao thái hậu Minos để nàng ta ở yên. Với thân phận trưởng công chúa tất nhiên Minus phải có mặt hỗ trợ Minosu tiếp đón sứ giả rồi. Lần này quốc vương Minoa khỏe lại nên lễ hội cũng đặc biệt lớn, gần như tất cả các nước đều cho người tới chúc mừng. Cũng nhờ vậy mà nàng ta không tới làm phiền Izumin với Asisư nữa.
“Sứ giả của Babylon và Hitaito cũng đã tới” Izumin bước vào, sắc mặt u ám.
“Thế thì sao chứ? Ai chọc chàng mà sắc mặt xấu thế?” Asisư rót một cốc trà đưa cho Izumin. Trước đây nàng rất ghét uống trà, không hiểu vì sao từ khi tới đây ngày nào cũng uống.
“Nhưng nàng biết là ai không?”
Asisư không trả lời. Hôm nay nàng không ra ngoài, đám người Ari cũng không nói gì với nàng, làm sao mà biết được.”Đại diện Babylon chính là hoàng đế Ragashu, còn đại diện Hitaito là chị Mitamun” Izumin nhăn nhó. Tại sao lại là hai người này chứ? Mình cô công chúa kia đã đủ phiền toái rồi. Giờ lại thêm chị Mitamun với cái gã Ragashu kia nữa.
“Thật sao? Vậy là vui rồi. Ta sắp chán chết rồi đây” Asisư mừng rỡ, đứng bật dậy. Nếu Izumin không nhanh tay thì cốc nước trên bàn cũng bị nàng làm rơi xuống đất rồi.
“Nàng thật là. Không phải ngày nào cũng đấu khẩu cùng cô công chúa kia sao? Ta thấy có bao giờ nàng thua đâu!” Izumin nửa đùa nửa thật.
“Hừ! Còn không phải tại chàng?” Asisư liếc một cái sắc lẹm.
Thấy Asisư lườm mình, Izumin không nói gì chỉ cười cười kéo nàng ra ngoài.
Vì đều là nhân vật lão đại của ba nước lớn nên nơi ở là khu vực sang trọng nhất. Không biết vô tình hay cố ý mà chỗ Ragashu và Mitamun ở cách chỗ của Asisư khá gần.
Hiện tại cách để Asisư nguôi giận nhanh nhất chính là đưa nàng tới chỗ Mitamun. Dù hắn không đưa đi thì khẳng định nàng cũng không ở yên trong phòng.
“Nữ hoàng điện hạ! Vương tử điện hạ!” Tì nữ nhún gối hành lễ rồi đi ra ngoài.
Asisư cũng không buồn để ý đến bọn họ, nàng cùng Izumin bước vào phòng.
“Chị Mitamun! Sao lần này lại có hứng làm sứ giả thế?”
“Asisư, Izumin! Chị cũng đang định đi gặp hai em đây!” Mitamun nở nụ cười tươi rói.
Không để Asisư và Izumin trả lời, Mitamun kéo hai người ra ngoài luôn.
“Chị làm cái gì vậy?” Izumin nhăn nhó
“Đừng hỏi nhiều. Tới nơi sẽ biết!” Mitamun mỉm cười bí ẩn
Cả ba dẫn theo một đoàn người tới chỗ đại diện Babylon. Phải! Là Babylon, chính là hoàng đế Ragashu!
Tới nơi Mitamun vẫy tay cho toàn bộ tì nữ ở bên ngoài. Asisư cũng chỉ đem theo bốn người Ari đi vào.
Đừng ai thắc mắc sao không thấy Kai. Nguyên nhân đương nhiên là do Izumin rồi. Làm sao hắn chấp nhận bên cạnh Asisư nhiều thêm một người đàn ông, cho dù người đó có là hộ vệ đi chăng nữa. Dù sao có hắn và hai người Nary là ổn rồi. Nhân cơ hội Asisư muốn điều tra về vụ hạ độc vừa rồi, hắn để Kai đi luôn, lấy lí do là cần người thân tín. Asisư làm sao không biết Izumin nghĩ gì! Nàng biết, nhưng nàng cũng hiểu, chính vì thế nên nàng không phản đối.
“Ragashu, ngươi thua rồi nhé!” Vừa bước vào Mitamun đã oang oang. Cũng may Ragashu không có thói quen để người khác ở trong phòng mình nên hình tượng của nàng ấy mới được giữ vững.
Asisư vào sau vừa kịp nghe được lời của Mitamun, hậu quả là vấp phải bậc cửa, cũng may có Izumin đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy.
Asisư sau khi ổn định lại thì rất tự nhiên bước vào phòng, ngồi uống trà coi kịch.
“Cô muốn gì?” Tiếng Ragashu vang lên, không nóng không lạnh.
“Muốn gì sao? Coi kìa, hoàng đế Ragashu, thua nên giận rồi sao?” Mitamun chớp chớp mắt
“Nếu cô không muốn gì thì càng tốt. Asisư, em vẫn ổn chứ? Vụ hạ độc lần trước ta sẽ giúp em điều tra!” Ragashu không thèm tranh cãi nữa, quay qua hỏi thăm em gái.”Nàng ấy ổn. Có ta ở đây sẽ không ai dám đụng đến Asisư. Không nhọc hoàng đế Ragashu quan tâm!” Izumin tuyệt đối không cho người này tiếp cận vương phi của hắn.
Asisư dở khóc dở cười. Người này lại có thể ghen với anh trai nàng. Nhưng có cần nói thẳng vậy không chứ?
(~_~メ)
“Tại sao không? Asisư là em gái ta. Ta quan tâm em mình chẳng lẽ cần phải hỏi ý vương tử ngài? Nên nhớ, ngài mới là vương tử Hitaito thôi!” Nói thẳng ra thì ngươi chưa phải em rể ta đâu, anh em ta thế nào ngươi đừng có quản.
Asisư đỡ trán. Hai người này gắn súng trường trong miệng hay sao mà cứ gặp nhau là bắn không thương tiếc thế này?
“Anh Ragashu! Anh và chị Mitamun có vẻ thân nhỉ?” Nàng vội chuyển sang chủ đề khác để tránh đạn lạc
“Làm gì có!”
Đồng thanh đến mức không thể đồng thanh hơn.
“Ồ! Thật vậy sao?” Asisư uống một ngụm trà, vẻ mặt tin chết liền. Izumin cũng bỏ gương mặt rút súng giương đao ban nãy xuống, thay vào đó là biểu cảm chờ xem kịch vui.
“Ờ thì... chúng ta vô tình gặp nhau vài lần thôi mà!” Mitamun lúng túng
“Chỉ là tiện đường nên ta và nàng ấy cùng tới đây. Chúng ta có cá cược coi em sẽ đến gặp ai trước” Ragashu rất bình thản, tóm gọn mọi chuyện trong hai câu.
“Tiện đường? Theo ta biết thì hai người đâu có cùng đường? Làm thế nào mà đi cùng nhau được?” Izumin cười như gió thoảng.
“Coi ra... có mờ ám nha!” Asisư che miệng cười.
Đúng lúc đó có tì nữ đến thông báo là trưởng công chúa Minus muốn gặp nữ hoàng và vương tử điện hạ.
“Không phải chứ, cũng quá đúng lúc đi. Mới nói chưa được mấy câu mà, đi báo với nàng ta rằng...” Nói đến đây Asisư chợt nhớ đến ánh mắt anh Ragashu nhìn Mitamun, hình như không giống bình thường. Nàng cười cười nói tiếp: “Nói chuyện với nàng ta rất thú vị”
“Hai người cứ tiếp tục nói chuyện, em và Izumin đi trước. Hôm sau sẽ đến thăm anh chị!”
Khi lướt qua Ragashu, nàng để lại một câu: “Chị dâu, chị chồng! Không tệ!”
Trong phòng chỉ còn lại Ragashu và Mitamun. Thấy không khí có vẻ không được tự nhiên, Mitamun cũng định rời đi. Nhưng mới đứng lên đã bị giam lại giữa hai cánh tay ai đó. Ragashu chống tay xuống tay vịn của ghế, mắt nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
Hai năm qua, tuy nói nhiều thì không nhiều, nhưng nói ít cũng không ít. Đủ để trái tim băng giá của hắn xuất hiện vết nứt. Hắn biết, nguyên nhân là do cô gái này. Con người hắn mang tính chiếm hữu rất cao, chính vì vậy mọi việc Mitamun làm hắn đều biết. Nàng thích gì, nghĩ gì, hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Tuy nhiên hắn cũng không cực đoan tới mức giám sát nàng quá kĩ lưỡng. Chỉ đơn giản là khi không xử lí chính vụ hắn sẽ quan tâm nàng đang làm gì, nàng vẫn khỏe mạnh chứ, nàng ăn uống có ngon miệng không.
Nhưng gần đây hắn nghe báo rằng quốc vương Hitaito muốn tìm hôn sự cho nàng. Dù gì nàng cũng đã tới tuổi gả chồng, nếu không phải tính cách ương ngạnh thì đã sớm thành vương phi vương hậu rồi. Hắn đang định gửi thư đề nghị liên hôn thì hay tin nàng đại diện Hitaito đi Minoa. Không suy nghĩ nhiều, hắn cũng quyết định rời khỏi quốc gia. Dù gì Asisư cũng đang ở đây, nhân tiện đi thăm con bé luôn.
“Hoàng đế Ragashu, ngài...”Mitamun giật mình, mặt hơi phiếm hồng.
“Ta đã thua. Nàng muốn ta làm gì?” Ragashu nhìn thẳng vào mắt Mitamun.
Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến Mitamun nhất thời không suy nghĩ được gì. Nàng lắp bắp:
“Thua... thua cái gì cơ?”
“Asisư đi gặp nàng trước!”
“Cái đó... ta chưa nghĩ ra. Lúc khác...” Mitamun lúng túng tránh ánh mắt của Ragashu.
“Không cần nghĩ nữa. Ta sẽ cưới nàng làm hoàng phi, cho nàng thân phận tôn quý nhất Babylon. Ta dùng chính mình trả nợ như vậy nàng hài lòng chứ” Nhưng hình như cái này không tính là nợ thì phải? Mặc kệ, phải hay không thì hắn cũng phải đem nàng về.
“Ngài... ngài đang nói cái quái gì vậy.” Mitamun đã lấy lại tinh thần, vội đưa tay đẩy Ragashu ra. Mắt nàng bao phủ một tầng sương “Hoàng đế Ragashu, ngài cho rằng ta cá cược với ngài nhằm mục đích này sao? Ngài cho rằng ta giống những cô gái ngày ngày vây quanh ngài sao? Ta không phải thứ đồ chơi để ngài đùa giỡn. Ta cũng không cần ngài trả nợ gì hết. Ha, ta yêu ngài, nhưng không có nghĩa ta sẽ đồng ý trở thành một món đồ chơi, một công cụ củng cố quyền lực cho ngài. Mặc kệ ngài có là vương của Babylon đi chăng nữa, tình cảm của ta ta tuyệt đối không để ngài đùa giỡn như vậy. Ta vẫn sẽ yêu ngài, nhưng xin lỗi, chức vị vương phi hữu danh vô thực này ta làm không được!” Nói xong nàng quay đầu chạy ra ngoài, cố che đi giọt nước mắt lăn dài trên má.
Thấy Mitamun muốn bỏ đi, Ragashu vội đưa tay kéo nàng lại. Hắn ôm chặt nàng vào lòng. Nàng nói yêu hắn? Nàng thật sự yêu hắn? Không phải hắn tự mình đa tình?
“Ngài buông ta ra!” Mitamun lúng túng muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm mình.
“Nàng nói nàng yêu ta?” Giọng nói đã thiếu đi chút lạnh lùng mà thêm vào đó ngữ điệu ấm áp cưng chiều, nhưng cũng không kém phần ngạc nhiên.
“Ta... phải, ta yêu ngài. Nhưng đã bao giờ ngài chú ý đến ta? Ngài còn đem ta ra làm trò đùa...” Từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.
“Cảm ơn nàng, Mitamun!” Nhận được câu trả lời mong muốn, Ragashu khẽ hôn lên mái tóc cô gái trong lòng mình.
“Hả?” Nhất thời Mitamun không tiêu hóa hết lượng thông tin vừa nhận được.
Ragashu khẽ đẩy Mitamun ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói từng chữ:
“Mitamun, nàng nghe rõ đây! Ta yêu nàng, thật lòng yêu nàng. Ta nói muốn cưới nàng, đó cũng là thật. Vốn tưởng rằng chỉ mình ta đơn phương, nhưng xem ra, ta nhầm rồi” Nói xong câu cuối, Ragashu nở một nụ cười. Không giống khi cười với Asisư, nụ cười này ẩn chứa trong đó tình yêu nồng cháy, nụ cười chỉ dành riêng cho người hắn yêu, người sẽ ở bên hắn trọn đời.
Mitamun tiếp tục ngu ngơ: “Ta không hiểu?”
“Nàng chỉ cần biết nàng yêu ta, và ta cũng yêu nàng. Thế là đủ rồi!”
“Ừ!” Không hiểu vì sao Mitamun gật đầu cái rụp.
Sau này khi kể lại với Asisư, cái nàng nhận được là một trận cười nghiêng ngả, cùng với một câu mà nàng càng mù tịt hơn: “Chị biết không! Anh trai em rất có tư chất của một lady killer. Nhưng chị yên tâm, anh ấy sẽ không vậy đâu!”
P/S: Chương dài nhá. Đừng gạch đá ta tội nghiệp(^)o(^)