Xuyên Làm Nữ Hoàng Asisu

Chương 57: Chương 57: Rắc rối (3)




Rời khỏi chỗ của Ragashu, Asisư cũng không tới chỗ Minus mà vòng ra hoa viên. Nàng nói muốn đi gặp trưởng công chúa, cơ bản chỉ là cái cớ để dành không gian cho hai người kia. Nàng rãnh rỗi cũng không điên tới mức đi gặp cô công chúa cao ngạo kia đấu khẩu, mặc dù lần nào cũng là nàng ta thất bại rời đi. Chi bằng cho nàng ta leo cây chơi, tới hoa viên vừa ngắm cảnh vừa ăn trái cây. Ừm, khẩu vị của Carol không tệ, sơri ở đây đặc biệt ngon!

“Nữ hoàng Asisư, xem ra chúng khá là hợp nhau nhỉ!” Giọng điệu đầy khiêu khích vang lên.

Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng mà! Nàng cứ nghĩ tới đây là kế sách tối ưu nhất, không ngờ nàng ta đã đoán được. Cũng phải, Minus đâu phải kẻ ngu. Lâu nay đều là nàng ta trực tiếp tới tìm Izumin, sau đó gạt hắn qua một bên ngồi đấu khẩu với Asisư, hôm nay tự nhiên lại sai người đi mời. Ai cũng biết cả hai không ưa nhau, Minus cũng chưa bao giờ nể mặt Asisư, dĩ nhiên Asisư cũng chẳng hiền lành gì. Là Minus cố ý! Nàng ta muốn chơi Asisư, coi nàng có vì ngại ảnh hưởng bang giao mà tới cung của nàng ta không. Nếu tới thì Asisư được leo cây rồi! Cũng không thể trách nàng ta được, bởi trong lời mời không hề nói rằng gặp ở tẩm cung công chúa. Còn nếu nàng bỏ qua lời mời mà về phòng thì Minus có cớ để nói nữ hoàng Asisư không coi trọng nàng ta. Nhưng có lẽ Minus không biết một điểm, Asisư cũng là người rất giỏi bắt lỗi ngôn từ.

“Vậy sao? Ta cũng nghĩ vậy!” Asisư hơi ngạc nhiên. Xem ra nàng ta cũng muốn tính kế nàng đây.

Không cần nhắc, tất cả các tì nữ đi theo hai người đều tự động lui xuống. Minus là trưởng công chúa, có đoàn tùy tùng hoành tráng là điều đương nhiên. Nhưng Asisư nàng từ xa đến mà đoàn người cũng nhiều không kém. Cái gì cũng có nguyên nhân của nó, chuyện này cũng không tránh khỏi. Nghĩ lại nàng cũng phải cảm ơn Carol, nếu không giờ chỉ nhìn đoàn người đi theo cũng đủ để Minus kia vượt mặt rồi. Con bé cứ luôn miệng cái gì mà nữ hoàng thì sao có thể chỉ có vài tì nữ, đi qua nước khác thì phải thể hiện uy phong nữ hoàng của một nước lớn, nào là khí thế không phải chỉ từ một người mà ra, khí thế là từ quân đoàn hùng hậu phía sau, vân vân và mây mây... Nàng nghe đến chóng cả mặt, cuối cùng thì phụ nữ có thai là lớn nhất, nàng dẫn theo một đoàn người mà như Eri đánh giá thì: “Nữ hoàng, người dẫn một nửa người trong hoàng cung Ai Cập đi rồi!“. Nàng nghe cũng chỉ biết cười trừ, không hiểu cô nhóc chỉ biết đến cổ vật ấy lấy đâu ra lắm lí lẽ vậy nữa, phụ nữ khi có mang thay đổi nhiều vậy sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hoàng thất Ai Cập chỉ có hai người phụ nữ là nàng và Carol, chuyện đưa tì nữ đi cũng vì thế mà dễ giải quyết. Cứ tưởng tượng Menfuisư có cỡ hơn trăm sủng phi, thêm tiên đế vài chục công chúa nữa chắc việc này đủ để hoàng cung Ai Cập sập mau chóng. ~(*+﹏+*)~

Còn Minus tuy là trưởng công chúa, hậu cung ngoài nàng và thái hậu cũng chẳng còn ai nhưng cũng không thể một lúc dẫn tì nữ của cả hoàng cung ra đấu với Asisư, nhất là lúc bận rộn thế này. Mặc dù có chút trẻ con nhưng việc này cũng khiến Asisư cười sung sướng, tiện thể vênh mặt lên chọc tức Minus.

“Nữ hoàng Asisư, cô cũng có nhã hứng ra đây ngắm hoa sao?” Minus đứng dậy đối mặt với Asisư. Nàng đã ngồi đây được một lúc rồi, không hiểu sao nàng có cảm giác Asisư sẽ tới đây. Nói chuyện với người này nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với mấy cô tiểu thư quan gia kia. Dần dần nàng đến không chỉ để gặp Izumin nữa, việc đó chỉ như một cái cớ để nàng gặp Asisư, cãi nhau với nàng ta vài câu.”Thì công chúa muốn gặp ta mà!” Asisư không đổi sắc mặt, ngồi xuống cái ghế đối diện Minus. Izumin như đã quá quen với cảnh này, bình thản ngồi xuống cạnh Asisư, nhấp một ngụm trà.

“Ta đâu hẹn cô tới đây!” Cái bản tính thích trêu tức lại trỗi dậy.

“Vậy công chúa cũng đừng nói với ta là cô tới đây ngồi cho mát trước khi gặp ta nha! Không lẽ sợ lát nữa bị ta nói sẽ tức tới mức nóng cháy tóc?” Asisư không thương tiếc đập thẳng vào mặt Minus.

Chết tiệt! Tự nhiên lại quên chuyện này! Bao nhiêu câu không nói, bây giờ thì hay rồi, tự bê đá đập vào chân mình. Minus ảo nảo trong lòng, nhưng biểu cảm không thay đổi:

“Nữ hoàng Asisư, miệng lưỡi cô càng ngày càng sắc bén nhỉ?”

“Ô! Cuối cùng cô cũng nhận ra điều này!” Asisư khẽ vỗ tay, mặt hơi hếch lên, sau đó lại hơi lắc đầu “Nhưng nhiều lúc ta thấy cô cũng thật chậm tiêu, haiz!”

“Asisư, cô biết chữ khiêm tốn viết thế nào không?” Minus nghịch nghịch cốc trà

“Minus, ta thông cảm cho cô!” Asisư đột nhiên ngồi thẳng dậy, mặt đầy vẻ cảm thông nhìn Minus.

“Hả?” Không chỉ Minus, ngay cả Izumin cũng ngớ người trước thái độ thay đổi chóng mặt của Asisư.

“Thì đó, đến chữ mà cũng không biết viết. Nếu truyền ra thì...! Thật không ngờ cô lại coi trọng ta tới mức cho ta biết bí mật này!” Nói xong Asisư còn cười cười, nháy mắt một cái.

Izumin sặc nước trà. Asisư, nàng cũng đủ độc. Công chúa một nước mà lại không biết chữ thì đúng là mất mặt thật.

Mặt Minus đen thui. Nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ Asisư sẽ nói vậy. Rõ ràng nàng đâu có ngu, khả nang ăn nói cũng chẳng ai bì được, thế mà lần nào nói chuyện với Asisư cũng chỉ hai ba câu là bại trận. Tuy vậy nhưng nàng chỉ tức giận nhất thời, sau đó nghĩ lại lại thấy vui vui. Cô nữ hoàng này còn thú vị hơn cả vị vương tử Hitaito mà nàng lỡ tay để tuột mất kia.

Asisư ngồi quan sát sắc mặt của Minus mà chỉ muốn lăn ra cười. Rõ ràng nói nàng ta cực thông minh, sắc sảo mà. Những lần trước còn lâu lâu một chút, gần đây thì cứ vài ba câu là nàng ta đã bại trận. Nàng cảm thấy nàng ta dường như không tập trung đấu với nàng, rất dễ dàng bị nàng đưa vào bẫy. Rõ ràng nói chuyện bình thường nhưng nàng ta cứ nhìn nàng chằm chằm, nhiều lúc còn không nghe nàng nói gì. Nhưng điều Asisư chán nhất đó là khả năng quan sát sắc mặt đoán suy nghĩ người khác của nàng hoàn toàn vô dụng với Minus.

Đang chìm trong suy nghĩ riêng, Asisư bỗng giật mình, hình như Minus đang nhìn nàng, một ánh mắt như phát hiện con mồi mới. Asisư thầm rùng mình, cầu trời là nàng suy nghĩ quá nhiều đi.

“Nữ hoàng Asisư, nàng rất thú vị!” Minus để lại một câu cùng nụ cười câu dẫn trước khi rời đi.

À không, trước khi đi nàng ta còn nhìn Izumin một cái nữa. Nếu Asisư không lầm thì đó là ánh mắt thách thức. Thách thức? Minus muốn đấu cái gì với Izumin cơ? Đáng lẽ tiếp xúc lâu thì phải càng hiểu về đối phương, nhưng hình như nàng càng mù tịt về cô công chúa này thì đúng hơn.”Asisư, sau khi tham dự lễ hội chúng ta về luôn. Ta sẽ gửi thư nói phụ vương chuẩn bị mọi thứ, quay về chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ngay!” Izumin nhìn theo hướng Minus rời đi một lần nữa rồi quay qua nghiêm túc nói với Asisư.

“Cần gấp vậy không?” Hôm nay có vẻ não bộ Asisư phải làm việc hơi nhiều.

“Không gấp đâu. Nếu có thể thì ta muốn đưa nàng về ngay hôm nay cơ!” Izumin khẽ vuốt tóc người con gái mình yêu.

----------------------------o0o--------------------------

“Nữ hoàng Asisư, ta đưa nàng đi chỗ này hay lắm!” Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Từ sau cuộc trò chuyện đó, Minus cứ rãnh là tới tìm nàng. Phải! Chính xác là tìm Asisư nàng chứ không phải tìm Izumin, người mà trước đây nàng ta làm tuột khỏi bộ sưu tập.

Cách cư xử của Minus khiến nàng muốn dựng tóc gáy. Thà nàng ta cứ như trước, gặp là đấu khẩu với nàng có lẽ tốt hơn.

“Nữ hoàng à! Vị trưởng công chúa này sao vậy? Thái độ của nàng ta đối với người có hơi thái quá” Ari khẽ liếc ra cửa.

“Nàng ta, có lẽ cứng mềm đều chơi!” Sau vài ngày nhức đầu, cuối cùng nàng cũng đi đến một kết luận.

“Thế nào là cứng mềm đều chơi?” Ari thắc mắc.

Không để Asisư kịp trả lời, Minus đã lù lù đi vào.

“Asisư, nàng ăn sáng chưa?” Nàng ta rất thân thiết ngồi xuống cạnh Asisư, hỏi.

Izumin đưa tay ôm eo Asisư, không có ý định để Minus có cơ hội gần nàng.

“Chúng ta ăn rồi, nếu cô chưa ăn thì cứ đi tự nhiên” Thẳng thừng đuổi khách, đây chính là công việc của Izumin mỗi khi Minus tới.

“Ồ không không. Ta biết điều đó mà, ta tới để đưa nàng ấy đến một nơi”

Nhưng lần nào Izumin cũng thất bại!╮(╯_╰)╭

“Nếu đã biết vậy công chúa còn hỏi làm gì? Theo ta thấy thì cô cũng đâu có rảnh!” Asisư thản nhiên phang một câu.

“Haha! Miệng lưỡi nàng vẫn như xưa!” Minus bật cười

“Công chúa Minus, cô có... không vậy? Mới một tuần mà cô đã cho là xưa rồi sao?” Asisư vừa nói vừa đưa tay lên chỉ chỉ vào thái dương.

Đến lúc này thì Minus cười hết nổi, nói đúng ra là dở khóc dở cười. Cũng may trong phòng chỉ có Izumin cùng bốn người Ari. Lúc này tất cả đều đang cố gắng nhịn cười. Lần nào vị công chúa này đến cũng đều bị nữ hoàng phang tới tấp. Mà hình như nàng ta không cảm thấy gì thì phải. Dù họ có nhịn cười nhưng vẫn rất khoa trương, thế nhưng nàng ta không hề đổi sắc mặt, vẫn bình thản đối mặt với nữ hoàng.

“Đối với ta đó đều đã xưa cả rồi! Chỉ từ bây giờ mới là hiện tại và tương lai mà thôi.” Minus mặt không đổi sắc trả lời.

“Được rồi được rồi! Bỏ qua vấn đề đó đi. Không phải cô muốn đưa chúng ta đi đâu sao?” Asisư nổi da gà với mấy lời của Minus rồi. Nàng cũng rất khéo léo dùng từ 'chúng ta' thay vì 'ta', mặc dù Minus chỉ nói đưa nàng đi.

Minus coi những người còn lại đều là không khí, đưa tay định đỡ Asisư đứng dậy.

“Ta tự đứng được!”

“Có ta được rồi!”

Hai thanh âm cùng vang lên một lúc. Minus nhanh nhưng Izumin còn nhanh hơn, trực tiếp đẩy tay nàng ta ra. Một tay hắn ôm eo Asisư, một tay hắn nắm chặt tay Asisư, hoàn toàn không cho Minus có cơ hội đụng vào.

Minus thu bàn tay trống không của mình về. Trong mắt nàng ta một tia mất mát lướt qua, nhưng nó rất nhanh chóng được thay thế bằng ánh nhìn giảo hoạt. Nàng ta cất tiếng cười khiêu khích:

“Vương tử Izumin, có lẽ nữ hoàng Asisư không thích bị giữ chặt vậy đâu!”

“Nàng ấy thích hay không cũng không phải công chúa nói là được. Mà cô thấy nàng ấy có phản đối không?” Izumin không hề có thiện cảm với hoàng tộc Minoa, nói chính xác là hai chị em Minus.

“Ồ vậy sao? Theo ta thì...” Minus vẫn không từ bỏ ý định của mình.

“Dù chưa cưới nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ là vợ của chàng ấy, điều này công chúa biết mà. Phải không?” Asisư lên tiếng ngắt lời Minus. Câu này cũng để nhắc nhở Minus, nàng ta nên để ý đến thân phận của ba người.

Minus thoáng giật mình, khẽ nở một nụ cười khổ:

“Phải phải! Làm sao ta quên được, người mà ta chọn sắp đến với một người khác!”

Nói xong câu đó, ánh mắt Minus thâm trầm nhìn về phía Asisư và Izumin. Nhưng không ai biết được, ánh mắt đó là dành cho Izumin, hay là dành cho Asisư?

“Chúng ta đi thôi! Ta nghĩ công chúa cũng không rãnh rỗi vậy đâu.” Asisư lên tiếng. Nàng ghét nhất cái không khí như thế này, cảm thấy rất mất tự nhiên.

Nơi mà Minus nói là một sườn núi hướng ra biển. Trên đó có một đình viện để hóng mát. Ngồi từ đình viện có thể phóng tầm nhìn tới tận chân trời, gió thổi vào mang theo vị mặn đặc trưng của biển cả. Gần bờ biển là một khu chợ rất lớn. Bình thường nơi đây đã rất nhộn nhịp, nay có quốc lễ lại càng náo nhiệt hơn. Khắp nơi dăng đèn kết hoa, người dân múa hát reo hò, đi đến đâu cũng đều là tiếng cười tiếng nói. Vì là lễ tế Thần Lửa nên nhà nhà đều chọn những loại hoa mang màu sắc đỏ rực, các vật dụng trang trí cũng mang sắc đỏ, chí ít cũng là màu cam rực rỡ. Từ trên cao nhìn xuống, cả khu chợ giống như chìm trong một biển lửa hoa lệ, lửa của niềm vui của hạnh phúc cho một cuộc sống ấm áp no đủ.

“Ban đêm nơi này còn đẹp hơn. Tối mai, sau lễ hội giết bò tế thần sẽ bắn pháo hoa, tất cả dân chúng đều sẽ xuống đường vui chơi!” Giọng Minus vang lên, trong đó ẩn hiện niềm tự hào.

Cảm giác được tận mắt chứng kiến một lễ hội tại một đất nước đã biến mất từ rất lâu quả là thú vị hơn khi đọc trên sách báo nhiều. Thảo nào Carol cứ thích tung tăng đi khắp nơi, mặc dù lần nào cũng đem lại rắc rối cho Menfuisư ╮(╯_╰)╭ .

“Vương tử Izumin, ta không hi vọng ngài sẽ làm tổn thương nàng ấy!” Minus bỗng lên tiếng.

'Nàng ấy' là ai dĩ nhiên Izumin hiểu. Hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nhìn Minus một cái rồi trả lời:

“Điều đó công chúa không cần lo. Nàng ấy là người ta đã định, yêu thương chăm sóc nàng ấy chính là điều ta không bao giờ hối hận!” Câu sau không chỉ trả lời Minus mà còn là lời hứa hẹn với Asisư, một lời hứa hẹn trọn đời.

Asisư khẽ siết chặt tay Izumin. Đây là người nàng sẽ gửi trọn cuộc đời!

Nhìn qua Minus, Asisư bỗng nhớ tới câu nói cùng ánh mắt của nàng ta trước khi tới đây. Ban đầu rõ ràng nàng ta chỉ coi nàng giống như những mĩ nam trong bộ sưu tập kia. Nhưng vì sao bây giờ ánh mắt nàng ta khi nhìn nàng dường như mang theo một chút thê lương cộng với chua xót. Minus, rốt cuộc cô là người thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.