Rời khỏi quảng trường, Asisư và Carol quay về thần điện.
“Chị Asisư, hôm nay chịchỉnh Kafaura giữa quảng trường, khiến cô ta mất mặt như vậy. Liệu cô ta có tìm chị báo thù không?” Carol lo lắng. Chị vì muốn trút giận cho cô mà gây chiến với Kafura. Lỡ cô ta muốn hại chị thì sao
“Sợ gì chứ. Cho vàng cô ta cũng không dám đụng tới ta. Mà dám thì sao chứ? Em nghĩ cô ta đủ trình để đấu với chị à? Mà hôm nay xảy ra chuyện này cũng không phải lỗi của em, đừng tự trách mình nữa. Cười lên cái coi nào.” Asisư nhéo má Carol khiến cô nhóc la oai oái
“Á...au...au.... chị đừng đùa nữa mà”
Mấy người Ari thấy nữ hoàng và hoàng phi trêu chọc nhau thì cũng che miệng cười khẽ. Thật hi vọng nụ cười đó sẽ mãi nở trên môi.
“Ari, mọi người còn đứng đó làm gì. Chúng ta nhanh chóng quay về tẩm cung chuẩn bị đồ rồi ra Thần viên nào” Asisư cất tiếng gọi lớn
“Thần viên? Chị nói thật chứ?” Nghe đến Thần viên Carol cực kì hứng thú.
Đây là nơi đẹp nhất hoàng cung, mà theo sách cổ ghi chép thì cũng là con đường đi xuống địa ngục. Bình thường ngoài Đại tư tế là Asisư không ai dám tự tiện bước chân vào bởi nơi đây được canh gác bởi Anubis - chó địa ngục. Mà khoan, cái tên này nghe quen quen. Chẳng phải sủng vật của chị Asisư cũng tên Anubis sao? Không phải, chắc chắn không phải. Chắc chỉ là trùng tên thôi, mấy chuyện hoang đường này sao có thể xảy ra chứ. (Chị xuyên không về quá khứ thì không hoang đường chắc -_-)
“Đương nhiên là thật rồi. Em không thích à?”
“Ấy, em không có ý đó. Em đang rất hứng thú đây. Em còn tưởng chị chọc em ấy chứ” Carol xua tay rối rít.
Asisư cười nhẹ rồi đi tiếp. Cô nhóc này thật là...
“Eri, em đi mời Menfuisư đi. Bảo nó đợi chúng ta ở cổng Thần viên” Asisư quay qua nói nhỏ với Eri
----------------------------
Carol tung tăng chạy trước. Cô nhóc có vẻ rất hứng thú, hệt như một đứa con nít vậy.
“Nữ hoàng, coi hoàng phi vui vẻ chưa kìa. Mấy ngày người không có ở đây cô ấy lúc nào cũng rầu rĩ, lại thêm chuyện của cô công chúa Lybia kia nữa” Ari nhìn theo Carol nói
“Ta biết mà. Con bé tựa như một chú chim nhỏ vậy, luôn muốn được bay cao bay xa để khám phá thế giới này. Nhưng bây giờ đã là hoàng phi Ai Cập, ước mơ đó sẽ rất khó thực hiện. Ta cũng hi vọng con bé vui nhưng trách nhiệm với Ai Cập là không thể chối bỏ, hi vọng cô nhóc này hiểu được. Hôm nay cứ để con bé vui chơi đúng với tuổi của mình đi” Asisư nhẹ giọng
“Nhưng đây là Thần viên. Việc này liệu có kinh động đến các vị thần không?” Ari lo lắng
“Không sao đâu. Các vị thần cũng có lúc cô đơn mà. Nơi này đã lâu lắm rồi không có người đến, thôi thì để tiếng cười của Carol đem đến một làn gió mới cho khu vườn này đi”
Ari im lặng, bốn người Ken cũng không nói gì. Nữ hoàng à, người muốn hoàng phi vui chơi đúng với tuổi nhưng người đã bao giờ thử như thế chưa? Từ nhỏ người vì ước mơ trở thành hoàng phi Ai cập mà lao đầu vào học các cung quy, lễ tế, ngày ngày ở trong thần điện. Bây giờ đã từ bỏ ước mơ đó nhưng lại chạy đông chạy tây lo cho Hạ Ai Cập, giúp đỡ hoàng đế và hoàng phi Carol, duy trì và phát triển tổ chức. Cũng may có hoàng đế Ragashu thỉnh thoảng đưa ra góp ý, giúp nữ hoàng trong việc trị vì Hạ Ai Cập. Bình thường người cười nói vui vẻ trước mặt mọi người nhưng sau lưng thì sao? Nhiều bữa cô thấy người thức khuya đến mức bơ phờ để suy nghĩ một kế hoạch giúp Hạ Ai Cập đi lên, nhưng đến sáng hôm sau lại có thể cười nói như bình thường. Thực ra bốn anh chị kia cũng biết nhưng không thể ngăn cản nữ hoàng, người bình thường rất dễ dãi nhưng có khi lại cố chấp vô cùng, điển hình như trong việc này. Bọn họ chỉ có thể âm thầm bảo vệ, không cho phép ai tổn thương đến người dù chỉ một sợi tóc, nhất là những lúc người mệt mỏi.”Sao anh lại ở đây kia chứ?” Tiếng Carol hét lên.
Đám người Asisư nhìn nhau, tất cả cùng gật đầu. Lại chiến tranh rồi!
“Là chị gọi ta đến mà. Hơn nữa ta cũng muốn gặp nàng. Ta biết nàng giận ta nhưng cũng phải cho ta giải thích đã chứ.” Menfuisư oan ức lên tiếng. Có phải hắn muốn đi cùng cô công chúa kia đâu chứ
“Anh...”
“Được rồi Carol. Ít nhất em cũng phải nghe Menfuisư giải thích đã chứ. Chúng ta vào đình viện nghỉ ngơi nào.” Asisư bước đến chặn lời Carol lại. Con bé mà nói thêm mấy câu nữa dám cá Menfuisư nổi điên luôn. Nàng không muốn làm sứ giả hòa bình bất đắc dĩ đâu
“Nhân danh Đại tư tế của Ai Cập, ta, nữ hoàng Asisư ra lệnh cho thần canh gác địa ngục Anubis mở cửa Thần viên”
Tay Asisư vẽ một kết ấn tròn lên không gian, miệng đọc khẩu quyết triệu hồi Anubis.
Dần dần, các đốm sáng trong kết ấn tập trung lại thành hình một con thú lớn, là thần canh giữ địa ngục, Anubis.
“Anubis tham kiến chủ nhân” Anubis cúi đầu trước Asisư
Asisư cười cười bước lên xoa đầu nó, quay lại nhìn mấy người đứng đằng sau. Đám người Ari đã quá quen với những điều kì lạ của Asisư nên rất bình thường. Chỉ có Menfuisư và Carol là giật mình, đến cả thần canh giữ địa ngục cũng bị chị triệu gọi.
“Chúng ta vào thôi”
Sau khi đoàn người đi vào hết, phong ấn trên cánh cửa lại trở về như ban đầu. Không ai trong họ để ý đến một người nấp trong bụi cây cách đó không xa. Là một tì nữ. Tuy không xa nhưng cũng chỉ thấy đoàn người bước vào chứ không thấy được động tác của Asisư và Anubis, bởi bốn người Ken đứng chắn ngay tầm nhìn của nàng ta.
-----------------------------
“Công chúa, nô tì thấy rõ hoàng đế Menfuisư, hoàng phi Carol, nữ hoàng Asisư cùng một đám người bước vào khu vườn đó. Công chúa, người....” Là cô gái lúc nãy
“Thay trang phục, ta nhất định phải đi cùng hoàng đế Menfuisư. Không thể để con bé tóc vàng đó chiếm tiện nghi được, ta mới chân chính là hoàng phi Ai Cập. Menfuisư, chàng chờ ta” Cái giọng nghe buồn nôn vang lên.
Thật may cho nàng ta là Asisư không nghe được. Nếu không khẳng định cửa địa ngục sẽ rộng mở đón chào nàng ta.
-----------------------------------------
Thần viên.
Đình viên.
“Anh còn muốn gạt tôi. Anh không đồng ý thì làm sao cô ta có thể đi cùng anh, còn ngồi chung ngựa nữa chứ. Anh cảm thấy cô công chúa “ Carol uất ức lên tiếng
“Cái đó....quả thực không phải ý của ta. Khi ta đến nơi thì nàng ta đã ở đó rồi. Còn lúc về tại ta muốn đi gấp, nàng ta lại không chịu đi sau, ngựa không biết cưỡi, cũng không chịu ngồi với các tướng quân nên ta đành miễn cưỡng cho nàng ta đi cùng. Mọi chuyện đã xong, ta cũng chỉ muốn nhanh chóng gặp lại chị và nàng mà thôi, thật không nghĩ điều đó lại khiến nàng giận. Ta....ta xin lỗi””Anh còn...”
Thấy Carol vẫn chưa nguôi giận, định nói tiếp Asisư vội bước lên kéo nàng ta lại
“Em bình tĩnh đi. Ta tin Menfuisư không nói dối. Nó không phải người ong bướm, dễ thay lòng đổi dạ đâu. Hơn nữa Menfuisư đã hạ mình nói lời xin lỗi với em rồi. Em phải biết rằng lời xin lỗi của nó là hiếm vô cùng. Nó yêu em thật lòng nên mới hạ mình đến như vậy. Em hiểu mà, đúng không?”
“Chị... em...em hiểu rồi. Là em quá nóng giận, không suy nghĩ kĩ càng. Sau này trước khi suy xét truyện gì em đều sẽ tìm hiểu kĩ càng, em sẽ thay đổi tính bộp chộp của mình. Cảm ơn chị, Asisư!” Carol cúi đầu nói
“Được rồi. Làm hòa với Menfuisư đi”
Carol xoắn xoắn tay áo bước về phía Menfuisư. Không biết hai đứa nói gì nhưng một lát sau thấy Menfuisư ôm eo Carol bước lại, trên môi treo một nụ cười tươi hết cỡ, Carol thì mặt mày đỏ bừng.
Asisư mỉm cười. Hai đứa còn trẻ con quá!
“Chị Asisư. Người dẫn đầu đoàn sứ giả của Hitaito là cái tên Izumin đó” Menfuisư đột nhiên lên tiếng, giọng nói không che giấu sự khó chịu. Hiển nhiên là vẫn tức vụ Izumin bắt cóc và khiến Carol bị thương.
“Khụ... khụ....Cái gì? Izumin á?” Asisư đang uống nước thì giật mình, phun thẳng vào mặt Menfuisư
“Chị bình tĩnh nào. Em có lòng tốt thông báo mà chị đối xử với em thế hả?” Menfuisư đen mặt.
“Hìhì. Em trai yêu quý, chị xin lỗi. Tại chị hơi bất ngờ mà” Asisư cười lấy lòng
Menfuisư bĩu môi. Carol và đám người Ari đứng bên che miệng cười. Nữ hoàng với hoàng tử Izumin đúng là có chuyện mà.
“Carol, có chuyện gì mà nàng cười vậy?” Menfuisư khó hiểu hỏi
“Là thế này..... thế này....” Carol ghé tai Menfuisư nói nhỏ
“Thì ra là thế. Nhưng không được, chị ta sao có thể gả cho tên đó chứ... ưm... ưm”
“Chàng nói nhỏ thôi, chị mà nghe được thì chết. Có gì không được chứ. Chẳng phải điều chúng ta muốn là chị ấy hạnh phúc sao? Hơn nữa điều kiện của anh ta không tệ, chỉ cần xem thái độ của hai người nữa là ổn. Chị ấy đã giúp chúng ta rất nhiều, bây giờ chúng ta cũng phải vì hạnh phúc của chị nữa chứ. Chàng yên tâm, chị không phải là người dễ bị bắt nạt đâu, nếu chuyện đó xảy ra thì chúng ta cũng sẽ giúp chị ấy đòi lại đủ, còn có Babylon nữa mà. Chàng hãy để chị ấy tự lựa chọn hạnh phúc của mình đi” Carol vội bịt miệng Menfuisư lại, nhỉ giọng giải thích
Thực ra thì Menfuisư có hét toáng lên thì Asisư cũng chẳng nghe. Nàng đang còn bận suy nghĩ mục đích Izumin đến Ai cập. Không phải hắn nhớ anh Ken nên mới qua đây đấy chứ? Có thể lắm. Thời gian nàng ở Hitaito với hình dạng Ken hắn luôn nhìn nàng với ánh mắt kì quái. Giống như.... giống như ánh mắt của Menfuisư khi nhìn Carol. Mà Menfuisư yêu Carol nên bình thường, còn hắn.... Không lẽ suy đoán trước đây của nàng là đúng? Izumin có ý với anh Ken? Không được, không được. Anh Ken đẹp trai phong độ của nàng sao có thể ...... với cái tên hồ li ấy chứ. Phải đề phòng ngay từ bây giờ.”Asisư, em sao vậy?” Thấy Asisư cứ đứng lắc đầu nguầy nguậy, Ken vội hỏi
“Anh Ken, kể từ bây giờ anh phải tránh Izumin càng xa càng tốt. Tốt nhất chỗ nào có hắn thì không có anh, nếu không thì phải có mặt em hoặc ít nhất là một người nữa” Asisư mặt nghiêm trọng quay qua nói với Ken
“Hả?” Không chỉ Ken, tất cả mọi người đều khó hiểu. Asisư bị sao thế này?
“Đừng thắc mắc. Em chỉ muốn bảo vệ sự trong sạch cùng trong sáng của anh thôi.... Anubis, có chuyện gì vậy?” Đang nói Asisư chợt thấy Anubis phóng ra ngoài
“Chủ nhân, có người muốn đột nhập Thần viên. Ta đi giải quyết hắn”
“Khoan hẵng giết nàng ta. Anubis, chơi đùa một lát đi” Muốn đột nhập Thần viên? Lá gan cũng khá to đấy. Nhưng người Ai Cập thì ai cũng biết đây là khu vực cấm địa, chỉ có thể là người nước khác đến. Mà người nước khác lại đang ở trong hoàng cung Ai Cập nàng ta. Được lắm, dám gây rối nơi này sao.
Anubis nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Thủy thanh, đi” Asisư khẽ quát rồi quay sang tươi cười với mọi người “Chúng ta có kịch vui để coi rồi”
--------------------------------------------
Ngoài cổng Thần viên
“Nưe, tại sao lại không vào được chứ. Có đúng là ngươi thấy họ bước vào đây không hả?” Kafura cáu gắt
“Công... công chúa điện hạ. Đúng là nơi này, chính mắt nô tì nhìn thấy bọn họ bước vào, làm sao có thể sai được. Chỉ là..... chuyện này nô tì cũng.....” Cô gái bên cạnh hoảng sợ
“Vô dụng” Kafura tát Nưe một cái khiến cô ta té xuống đất
Bỗng cánh cửa mở ra, một làn gió mạnh xô Kafura ngã nhào xuống đất, ngay bên cạnh Nưe. Một giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang lên
“Tiện nhân ngu ngốc kia. Nơi đây là thánh địa, ai cho phép các ngươi gây rối. Các người làm phiền các vị thần linh, có phải chán sống rồi không?”
Kafura sợ run lẩy bẩy nhưng vẫn cứng họng
“Các ngươi đừng giả thần giả quỹ hù dọa ta. Không phải lúc nãy mấy người kia cũng vào sao? Ngươi lấy quyền gì cấm ta?”
“Haha. Ngu ngốc! Ngươi là cái gì mà dám so sánh với họ. Lại còn dám lớn mật chỉ trích. Hãy nhận trừng phạt đi” Tiếng cười lạnh vang lên. Nhanh chóng mấy đạo gió sắc như dao cạo cứa lên má Kafura khiến nàng ta hét toáng lên.
“Nhận món quà cuối cùng này”
Từ trong Thần viên, một con chó lao ra. Nó nhằm vào người Kafura mà ra sức lôi kéo. Không khiến nàng ta bị trầy trớt miếng da nào nhưng lại gây đau nhức tận bên trong. Cái đau này không thấu trời xanh nhưng cực kì khó chịu, cứ một lúc đau lại một lúc buồn buồn, lúc lại không vấn đề gì. Nói nghe đơn giản nhưng thực chất khó chịu vô cùng. Trang phục nàng ta cất công chuẩn bị cũng bị gặm nham nhở. Trông cả hai người không khác gì ăn mày.
“Con chó ngu ngốc, mau buông ta ra. Ta là công chúa Lybia, là quốc khách của Ai Cập, ngươi nghe có hiểu không? Mau tránh ra”
Chú chó dừng lại chốc lát. Ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn Kafura, khuôn mặt ngây thơ vô cùng. 'Ta chó nha. Ngươi có bị ngu không vậy?' Kafura còn tưởng đã thoát, vội vuốt lại mớ tóc lòa xòa trước mặt. Nhưng đời đâu như mơ, chú chó tiếp tục nhào vào túm váy của nàng mà ra sức lôi kéo.
“Cô gái à, cô vẫn bình thường chứ? Sao lại đi nói chuyện với một chú chó thế? Nó làm sao có thể hiểu được chứ?” Asisư bước ra, mặt rất vô tội cất tiếng
“Ngươi....” Kafura ngẩng đầu lên, đang định quát mắng thì vội ngậm miệng lại. Là nữ hoàng Asisư, hoàng đế Menfuisư, hoàng phi Carol, còn có một đám người nữa
“Ồ, ra là công chúa Kafura. Thật không ngờ công chúa lại thân cận với động vật đến vậy. Coi kìa, chơi đến nỗi trang phục cũng không chỉnh tề luôn”
“Ta....”
“Ta hiểu mà, công chúa không cần nói gì đâu. Ta rất vui vì công chúa lại được động vật chào đón đến vậy. Ta thấy chú chó này rất thích công chúa đấy, thôi thì công chúa để nó về cùng mình luôn đi” Asisư trực tiếp ngắt lời
“Không....”
“Công chúa không cần cảm ơn đâu. Ta vốn luôn hiểu lòng người mà. Được rồi, cô gái à, đưa công chúa về phòng đi. Tối nay nhất định hai vị phải đến dự yến tiệc đấy. Đây là thâm tình của hai nước, mong công chúa không để ta thất vọng”
“Đa tạ nữ hoàng. Ta nhất định sẽ tới” Nói xong Kafura vội cùng tì nữ quay lưng đi thẳng
“Còn chú chó này nữa” Asisư còn đùa dai, gọi với theo
“Phốc..... Haha.... Chị thật cao tay..... haha” Menfuisư ôm bụng cười
“Nhìn bộ dạng của nàng ta kìa..... Hahaha......” Kai cũng không giữ hình tượng mà lăn ra cười
Mấy người kia cũng không nhịn được mà cười thành tiếng. Asisư quá phúc hắc đi. Nàng vốn đâu cho cô ta mở miệng, vừa khiến cô ta thân tàn ma dại lại vừa tức muốn hộc máu. Quả thật đắc tội với ai cũng được, nhưng phải chừa Asisư ra.
-----------------------------------
Buổi tối
“Nữ hoàng à, chị đừng phá nữa, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi” Eri khổ sở lên tiếng. Đây là lần thứ n+1 nàng nói câu này rồi.
“Yên tâm, chúng ta sẽ đến trước khi buổi tiệc bắt đầu mà” Asisư lười biếng lên tiếng. Nàng muốn đến muộn một chút để khỏi giáp mặt tên hồ li kia.
Sau một hồi đấu tranh vất vả thì đoàn người của Asisư cũng đến chính điện.
Asisư đang định bước vào thì một bàn tay nắm lấy tay nàng
“Asisư, ta có thể đưa nàng vào chứ?”