Asisư chửi thầm trong đầu. Nàng đã cố tình đi muộn vậy mà vẫn đụng hắn. Cái này là nàng xui xẻo hay hắn tính toán quá giỏi đây?
“Nữ hoàng Asisư, liệu ta có được vinh dự này không?” Izumin kiên nhẫn hỏi lại
“Haha.... Tất nhiên là được, đa tạ ngài” Asisư cười khan
“Izumin, đáng lẽ giờ này anh phải ở trong đại điện rồi chứ?” Asisư nhỏ giọng hỏi
“Asisư, sao nàng để tay lạnh thế này?”
“Cái đó không quan trọng, anh là sứ giả của Hitaito mà đến muộn vậy hả?”
“Nàng không biết giữ ấm cơ thể sẽ bị ốm đấy. Lần sau ra ngoài phải nhớ mặc thêm áo choàng”
“Bỏ qua chủ đề này. Vương hậu ra sao rồi? Lẽ ra anh phải ở lại Hitaito giúp quốc vương chứ” Trán Asisư xuất hiện vài vạch đen
“Ta nhớ nàng”
“Anh......” Asisư suýt cắn vào lưỡi
“Nữ hoàng Asisư, hoàng tử Izumin đến!” Tiếng người thông báo vang lên
Cửa điện mở ra. Một người con gái với mái tóc đen tuyền sóng vai với một chàng trai tóc bạch kim. Tuy có vẻ đối lập nhưng khi đứng cạnh nhau lại vô cùng hài hòa. Tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ vậy.
“Asisư, chị đã đến. Hoàng tử Izumin, hoan nghênh đến Ai Cập. Vị trí của ngài ở đây” Menfuisư ôm eo Carol bước đến
Asisư và Izumin là hai người đến sau cùng nên sau khi ổn định Menfuisư lập tức tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.
“Carol, sao tự nhiên ta cảm thấy lạnh sống lưng thế nhỉ” Menfuisư khẽ ghé đầu hỏi Carol.
“Chàng nhìn kìa” Vừa nói Carol vừa liếc về phía Asisư ngồi
Asisư đang vô cùng bực mình. Đại điện này đâu có chật, tại sao nàng lại phải ngồi cùng cái tên chuột bạch này chứ. Menfuisư, Carol, hai đứa được lắm.
“Asisư, nàng làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
“Ta ghét mấy con chuột”
“Hả?”
“Đặc biệt là chuột màu trắng”
“Ta sẽ giúp nàng bắt hết chúng”
“Ở đây cũng có một con”
“Đâu? Sao ta không thấy nhỉ? Nàng yên tâm, ta không để nó đến gần nàng đâu” Izumin ngó quanh
“Được thế đã tốt. Mà thưa hoàng tử Izumin, ngài đừng có nhìn ta nữa được không? Mặt ta không dính nhọ nồi, ta cũng không phải người ngoài hành tinh đâu. Hơn nữa ta và anh Ken cũng chẳng có điểm nào giống nhau đâu, muốn qua ta để ngắm anh ấy là bất khả thi đấy”
“Nàng đang nói linh tinh cái gì vậy? Anh Ken? Nàng với mấy tên đó thân mật nhỉ? Mà ta ngắm nàng chứ liên quan gì đến tên đó. Còn nữa, gọi ta là Izumin thôi”
“ Hoàng....”
Trong lúc Izumin và Asisư đang bận “tâm sự” thì...
“Hoàng đế Menfuisư, không biết ngài đã suy nghĩ kĩ lời đề nghị liên hôn của chúng tôi chưa?” Kafura lên tiếng. Hôm nay nàng ta ăn mặc kín đáo hơn thường ngày, mặt cũng che lại bằng một tấm mạng . Có lẽ những vết thương do Anubis và chú chó kia gây ra không dễ dàng biến mất.”Về việc này...” Menfuisư khẽ nhìn qua Carol bên cạnh, rồi lại đánh ánh mắt cầu cứu xuống chỗ Asisư. Vấn đề này liên quan đến bang giao hai nước. Nếu hắn không đồng ý thì giữa hai nước sẽ xảy ra chuyện, nếu đồng ý thì hắn làm sao đối mặt với Carol, làm sao đối mặt với cơn thịnh nộ của chị Asisư? Lần trước hắn lấy lí do là chị đang nhận ý chỉ của các vị thần, muốn đợi chị ra khỏi thần điện rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
“Hoàng đế Menfuisư, ta nghĩ ngài cũng nên cho chúng ta câu trả lời chứ? Dù gì ta cũng là công chúa một nước mà” Kafura vừa nói vừa liếc mắt với Menfuisư.
“Đúng thế thưa hoàng thượng. Mối liên hôn này rất có lợi cho Ai Cập. Hơn nữa từ xưa đến nay các vị pharaoh đều có rất nhiều phi tử, mà ngài mới chỉ có mình hoàng phi
Carol. Thần thiết nghĩ việc liên hôn này cũng là hợp với ý chỉ của các vị thần” Kaputa lên tiếng
“Quan tư tế, vì sao ngươi biết đây là hợp với ý chỉ của các vị thần?” Asisư đã kịp hỏi Ari mọi chuyện. Nàng đang định lên tiếng thì cái tên Kaputa này lại dám lôi các vị thần ra để lòe thiên hạ. Nàng không chỉnh hắn thì thật không xứng với Asisư thật và nữ thần Isis.
“Việc này.... Thưa nữ hoàng, là thần cầu nguyện ở thần điện và nhận được ý chỉ”
“Vậy sao? Nhưng ta nghĩ ngươi nghe nhầm rồi. Các vị thần chỉ định chỉ một mình Carol có thể làm vợ Menfuisư, trở thành hoàng phi Ai Cập. Nữ thần sông Nile tuyệt đối không để con gái bà phải đau lòng khi chia sẻ chồng với người khác. Ngươi đừng quên ta là Đại tư tế của Ai Cập, ý chỉ của các vị thần ta là người rõ nhất. Ngươi là nghe lời người khác cố tình truyền sai ý chỉ hay là đã quá già cho công việc tư tế của thần điện đây?”
“Nữ hoàng..... thần.... thần....” Kaputa vội quỳ xuống
“Được rồi, về thần điện ta sẽ giải quyết việc này sau. Công chúa Kafura, ta nghĩ cô cũng đã rõ rồi chứ. Đa tạ thành ý của công chúa nhưng chuyện liên hôn là không thể xảy ra. Nếu chống đối lại các vị thần chắc kết cục cô cũng đoán được “ Asisư nghiêm túc quay qua nói với Kafura. Nàng bây giò không còn vẻ vui đùa như thường ngày nữa mà là một nữ hoàng, một Đại tư tế đầy quyền uy.
Kafura liên tưởng lại việc mình cố tình xông vào cấm địa và bị trừng phạt mà thầm run rẩy. Bây giờ toàn thân nàng ta đau nhức không thôi, những vết thương trên mặt thì sưng lên và mưng mủ, không quá đau đớn nhưng cũng không hề dễ chịu, nó buồn buồn như bị mấy con kiến bò trên đó vậy. Các vết trầy xước dưới chân thì cứ một lúc lại ngứa lên, lúc khác lại nhói đau một phát, có lúc lạnh, có lúc lại nóng, vô cùng khó chịu. Đáng lẽ tối nay nàng ta cáo bệnh không tới, nhưng lại nghĩ có cả sứ giả Hitaito, Ai Cập chắc chắn sẽ vì liên minh mà đồng ý, quan tư tế Kaputa cũng đã hứa sẽ nói là ý chỉ của các vị thần. Thật không ngờ nữ hoàng Asisư mới là Đại tư tế cao nhất. Nay lại đụng đến ý chỉ thật sự của thần, nếu nàng ta dám chống lại thì không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa.
“Hoàng đế Menfuisư, nữ hoàng Asisư, hoàng.... hoàng phi Carol, ta xin phép quay về trước. Có lẽ không hợp khí hậu nên ta cảm thấy không được khỏe lắm.” Kafura vội xin phép về dịch xá”Được, công chúa cứ về trước, ta sẽ cho quan thái y đến kiểm tra.” Menfuisư đồng ý gần như ngay lập tức “Các vị không cần để ý đến những chuyện lúc nãy. Hãy nâng li nào”
Buổi tiệc lại tiếp tục, không khí nghiêm trọng lúc nãy dường như chưa hề xuất hiện. Các vũ công nhảy múa, tiếng đàn, tiếng hát, tiếng nói chuyện, tiếng cụng li vang lên.
Asisư đang ngồi lơ đãng nhìn li rượu trên tay thì Ari bước đến khẽ nói vào tai nàng
“Nữ hoàng, hoàng phi Carol ra ngoài rồi. Có cần cho người đi theo không ạ?”
Asisư ngẩng đầu lên thì thấy Carol đã ra đến cửa sau của đại điện. Không suy nghĩ nhiều nàng liền đứng lên đi ra ngoài. Dù sao bữa tiệc cũng đã trôi qua hơn một nữa, Carol còn có thể ra ngoài lẽ nào nàng lain không.
“Nàng đi đâu vậy?” Izumin giữ tay Asisư
“Đừng tò mò”
-----------------------------------------------
Tâm trạng Carol đang rất hỗn loạn. Nàng đến từ thế giới hiện đại, nơi chỉ chấp hận một vợ một chồng, bảo nàng phải chịu cảnh chung chồng với người phụ nữ khác là điều không thể. Mặc dù biết việc liên hôn nhất định có ích cho Ai Cập, biết các vị hoàng đế xưa vốn có tam cung lục viện nhưng nàng thật sự không thể chấp nhận được. Hiện nay Menfuisư chỉ mới có mình nàng, nếu không lập thêm phi sẽ rất khó có thể khiến các đại thần kia chấp nhận. Chuyện hôm nay mới chỉ là mở đầu, sau này chắc chắn sẽ còn các vị công chúa khác, lúc đó nàng phải làm sao? Hôm nay còn có chị Asisư nhưng đến khi đó liệu ai sẽ giúp nàng, Menfuisư còn phải vì tương lai Ai Cập nữa. Nàng thật sự chỉ muốn Menfuisư chỉ có một người vợ là mình, điều đó phải chăng quá ích kỉ?
“Carol, em lại muốn quay về nhà sao?”
“Chị.... chị Asisư, sao chị lại ở đây?”
“Ta không ở đây thì ở đâu. Ta không ra đây thì lại có một con mèo mít ướt muốn về nhà rồi”
“Chị....”
“Carol à, ta hiểu cảm giác của em. Nhưng ta hi vọng em cũng hiểu và cảm thông cho Menfuisư. Ta biết nó chưa từng thay lòng với em, những lúc như thế này nó cần nhất là em ở bên cạnh chứ không phải là em trốn vào một góc mà khóc. Em yêu Menfuisư thì phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện chứ không phải trốn tránh, tìm cách quay về nhà để mọi chuyện lại cho Menfuisư giải quyết. Không lẽ em muốn mình ra đi để rồi đau khổ, còn Menfuisư ở đây vì mất em mà buông xuôi tất cả? Ta có thể giúp hai đứa giải quyết hết tất cả chướng ngại vật, nhưng nếu em không kiên trì tới cùng thì những việc ta làm còn có ý nghĩa gì?”
“Chị... em xin lỗi. Là em quá yếu đuối. Nhưng thật sự em không biết mình phải làm thế nào cả. Cứ nghĩ đến việc chàng ấy ở cùng người con gái khác là em không thể chịu nổi”
“Nếu đã vậy thì em phải giữ thật chặt Menfuisư. Cứ chưa rõ mọi chuyện thế nào đã nghĩ đến việc rời bỏ thì làm sao được. Trong tình yêu, cái quan trọng nhất là tin tưởng người mình yêu, em yêu Menfuisư thì phải tin tưởng nó chứ. Em đừng vì cái suy nghĩ nếu mình độc chiếm Menfuisư là ích kỉ mà từ bỏ tất cả. Em biết trong tình yêu chị ghét nhất cái gì không? Đó là sự phản bội và không tin tưởng nhau”
“Chị....em hiểu rồi. Em nhất định ở bên cạnh Menfuisư tới cùng, cùng chàng ấy vượt qua mọi cản trở”
“Ta biết em sẽ hiểu mà. Hãy nhớ, cuộc đời này ta chỉ chấp nhận một mình em làm vợ Menfuisư, làm em dâu ta thôi. Đừng làm ta thất vọng. Giờ vào đó với Menfuisư đi, chắc nó đang lo cho em lắm đó”
Nhìn theo bóng dáng của Carol, Asisư khẽ nở một nụ cười.
“Yêu nhau thì cứ ở bên nhau đi. Việc gì cứ phải tự làm khổ mình vậy chứ. Haizzz, bao giờ mình mới gặp được người có thể yêu mình như vậy đây”
“Vậy nàng muốn người đó như thế nào?”
“Đẹp trai, tài giỏi, thật lòng yêu ta, tin tưởng ta, suốt đời không thay đổi tình cảm. Haizz, sau này cô gái nào mà được anh Ragashu yêu chắc hạnh phúc lắm đây” Asisư cảm thán
“Ragashu sao? Thì ra người nàng thích là Ragashu? Mặc dù hiện tại hai người đã là anh em nhưng ta cũng tuyệt đối không để hắn có cơ hội. Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc hơn cô gái đó. Asisư, nàng đồng ý gả cho ta nhé!”
Asisư sẽ trả lời thế nào? Đợi chương tới nhé (^.-)
(Chẳng biết anh min nghe sao mà chị Asisư từ hâm mộ chị dâu tương lai biến thành thích anh Ragashu luôn rồi @_@)