“Hoàng tử Izumin, ta nghĩ ngài uống nhiều quá rồi”
“Ta vẫn còn tỉnh táo, những lời ta nói đều là thật. Nàng có đồng ý không?”
“Ta không thích một cuộc hôn nhân chính trị, càng không muốn sống cùng một người không yêu mình”
“Đây không phải lời cầu hôn chính trị. Ta yêu nàng, Asisư”
“Thật sao? Ngài lấy ta là vì Carol? Hay là người đã ở Hitaito suốt một tuần qua, anh Ken?”
“Nàng đang nói linh tinh cái gì vậy? Người ta yêu là nàng, không phải bất cứ một lí do nào khác”
“Vậy sao? Ta nghĩ hiệp ước liên minh ba nước cũng khá có lợi cho Hitaito đấy chứ...ưm... ưm....”
'Chát'
“Ta xin lỗi. Nhưng tại sao nàng cứ luôn nghi ngờ ta vậy chứ?”
“Ngươi bảo ta phải tin tưởng ngươi thế nào đây? Sống trong hoàng gia này được mấy ai có tình cảm thật lòng? Ngươi tương lai sẽ là quốc vương Hitaito, đến lúc đó phi tần cung nữ biết bao nhiêu, người còn có thể nói câu này với ta không? Ngươi biết vì sao ta không muốn ai chen vào giữa Carol và Menfuisư không? Vì hai đứa nó yêu nhau thật lòng, vì Carol cũng như ta, không bao giờ chấp nhận được cảnh chung chồng. Điều đó ta không thể có được nên ta không muốn Carol cũng như mình, con bé quá yếu đuối, vậy thì nhân lúc ta còn có thể, nhất định phải loại bỏ mọi cản trở trên con đường của hai đứa nó. Ta chỉ muốn người ta yêu ở bên cạnh ta trọn đời, không muốn chia sẻ người đàn ông đó với bất kì người phụ nữ nữ nào khác, điều đó ngươi có thể cho ta không? Không thể, chắc chắn không thể. Chắc chắn ngươi cũng như những người đàn ông khác, cho rằng ta quá ích kỉ, không làm đúng bổn phận của người vợ. Ta không muốn một cuộc hôn nhân chính trị, không muốn bất cứ ai sắp đặt chuyện hôn nhân của mình, càng không muốn lấy một người không yêu mình thật lòng. So với việc làm vợ ngươi rồi nhìn ngươi vui vẻ với người phụ nữ khác thì chúng ta đừng có bất cứ quan hệ gì chẳng phải tốt hơn sao?” Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má Asisư
“Ta...” Izumin định đưa tay lau nước mắt cho Asisư nhưng nàng nhanh chóng né tránh “Vậy chẳng lẽ Ragashu có thể làm được điều đó sao?”
“Anh Ragashu? Đúng vậy, anh ấy đã yêu ai thì chắc chắn cả đời này chỉ yêu mình người đó” Nói rồi Asisư quay lưng bước đi
Nhìn theo bóng dáng cao ngạo nhưng đầy cô đơn của Asisư, tim Izumin chợt nhói đau. Người con gái này tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng cũng có lúc yếu đuối vậy sao? Liệu hắn có thể là người bước đi bên cạnh nàng, giúp nàng lau đi những giọt nước mắt, khiến cho nụ cười luôn nở trên môi nàng không? Không biết từ bao giờ, giấc mơ mỗi đêm của hắn không còn là những cơn ác mộng về những lần bị truy sát hồi nhỏ nữa. Thay vào đó là khuôn mặt của một người con gái, một cái nhíu mày suy tư, một nụ cười vui vẻ cũng đủ khiến hắn quên hết mệt mỏi. Không biết từ bao giờ hắn đã có thói quen nghe những tin tức về nàng. Nàng đi đâu? Làm gì? Ăn uống có đủ bữa không? Có chịu mặc ấm không? Có ngủ đủ giấc không? Chẳng biết từ bao giờ chỉ cần những điều nhỏ nhặt về nàng cũng khiến hắn bận tâm. Nhiều lúc hắn thấy ghen tị với những người luôn ở bên cạnh nàng, hắn muốn thay những người đó chăm sóc nàng, lo lắng cho nàng. Hắn muốn giữ nàng ở bên cạnh, muốn nàng chỉ thuộc về mình hắn nhưng nàng lại không cảm hận được tình cảm của hắn. Hắn thật sự sợ sẽ mất nàng, nàng quá hoàn hảo, bên cạnh nàng ngoài hắn ra còn rất nhiều người đàn ông khác. Nhiều lúc hắn có suy nghĩ dùng quan hệ hai nước để giữ nàng bên cạnh. Nhưng hắn không làm được, hắn muốn nàng toàn tâm toàn ý gả cho hắn. Hơn nữa với tính cách của nàng chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này. Nhưng dù thế nào hắn cũng sẽ không bỏ cuộc, hắn sẽ khiến cho nàng hiểu được tình cảm của hắn.
----------------------------------------
Đại điện
“Ari, em ở lại đây xử lí mọi thứ còn lại giúp ta. Ta thấy hơi mệt nên quay về tẩm cung trước đây”
Asisư nói mấy câu với Menfuisư rồi quay về cung. Hôm nay nàng quá mệt mỏi rồi.
Asisư đi được một lúc thì Izumin vào
“Ari, nữ hoàng Asisư đâu?”
“Thưa hoàng tử, nữ hoàng thấy không khỏe nên người đã quay về tẩm cung rồi”
“Nàng ấy không sao chứ?”
“Đa tạ hoàng tử quan tâm. Nữ hoàng do đi đường xa nên sức khỏe có chút không tốt, để người nghỉ ngơi là sẽ không sao”
Izumin ngồi một lúc rồi lấy lí do đi đường xa nên muốn quay về nghỉ ngơi. Menfuisư thấy cũng đã muộn nên tuyên bố kết thúc bữa tiệc.
-------------------------------------------
Một vườn hoa mờ ảo, một bóng dáng xinh đẹp đang chơi đùa với bầy bồ câu
“Asisư, hôm nay không đi gặp Thần thời gian à?”
“Tôi biết hôm nay cô sẽ đến mà. Hải Băng, lại đây, tôi cho cô xem cái này”
Thấy có người đến, bầy bồ câu bay hết lên cây. Asisư lấy ra một quả cầu thủy tinh, kéo Hải Băng ngồi xuống ghế.
“Cô nhìn đi, đây là vận mệnh của ba chúng ta. Vận mệnh của ta, cô và Carol vốn liên quan đến nhau. Cô không hạnh phúc thì làm sao chúng ta hạnh phúc được. Cô đến thế giới này để thay thế ta sống tiếp. Cô đã làm rất tốt, không chỉ ta mà cả Menfuisư và Carol đều có được hạnh phúc nhưng cô thì sao? Cô hãy dùng trái tim của mình để tìm hạnh phúc cho mình đi. Lí trí là tốt, nhưng nhiều khi lí trí quá không được đâu, phải biết dùng con tim để cảm nhận nữa”
“Tôi biết thế. Nhưng tôi cũng rất sợ, sợ người đó thay lòng. Yêu càng nhiều thì đau càng nhiều, cô hiểu cảm giác đó mà. Chẳng phải giờ đây cô cũng lựa chọn buông tay rồi sao”
“Không đâu. Cô không giống tôi. Người tôi yêu không yêu tôi, thầm chí là thù hận tôi. Tôi muốn níu kéo lại cũng không thể được, chỉ khiến mọi chuyện thêm đau khổ mà thôi. Nhưng người đó yêu cô, còn cô thì sao? Hãy dùng trái tim mình để cảm nhận thử xem. Đừng để đến lúc quá muộn. Cô bảo Carol phải có niềm tin, vậy cô đã thử tin tưởng chưa?”
“Tôi...”
“Được rồi, quay về đi. Hãy tìm cho mình một hạnh phúc nhé”
Asisư khẽ phất tay, bóng hình Hải Băng mờ ảo dần.
“Cô bé ngốc này chẳng lẽ không cảm thấy mình đang dần dần quay về với khuôn mặt thật sao? Tại sao lo cho người khác mà không chịu nghĩ đến mình thế chứ. Bây giờ cô đang dần dần trở về với chính mình, hi vọng cô biết sống cho bản thân hơn. Người đó nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho cô”