“Ari, Ari! Em có chỗ nào để đi chơi không?”
“Đi chơi sao? Nhưng em. thấy sức khỏe chị vẫn chưa ổn định đâu. Tốt nhất chúng ta vẫn nên ở lại tẩm cung đi”
“Không đâu Ari, ta cảm thấy nếu chúng ta không rời khỏi chỗ này thì sẽ gặp không ít phiền phức đâu”
“Phiền phức? Nữ hoàng của em ơi, chị đang nói linh tinh gì vậy? Ở đây là tẩm cung nữ hoàng, còn chị là nữ hoàng Ai Cập đấy. Chị nghĩ ai đủ dũng cảm vào đây gây phiền phức cho chị chứ? Bây giờ tốt nhất là chị uống hết bát thuốc này, sau đó lên giường nằm nghỉ ngơi, chừng nào chị khỏe hoàn toàn chúng ta sẽ đi chơi”
Nhìn bát thuốc đen ngòm đang bốc khói nghi ngút trên tay Ari mà Asisư nổi da gà. Nàng uống thuốc gì cũng được, trừ thuốc bắc ra, mùi vị của nó thật kinh khủng. Lại nghe cách nói chuyện của Ari, sao nàng cảm thấy mình giống một đứa con nít đang làm nũng mẹ thế nhỉ