Xuyên Ngược Tra Nam Chủ

Chương 57: Chương 57: Cho anh cơ hội một lần nữa được không?




Tinh Không, một công ty nhỏ vừa thành lập không lâu với những thành công đáng ngưỡng mộ đã rất nhanh thu hút được sự chú ý của tất cả những công ty, tập đoàn lớn nhỏ trong thương trường. Gần đây nhất, với sự thành công lớn từ hạng mục trị giá ngàn tỷ cướp được từ tay của Cố thị như một sự khiêu chiến thì danh tiếng của Tinh Không cũng được đẩy lên cao nhất.

Bạch Nhật Hy sau từ ngày nhận kết quả kiểm tra tổng quát, cô không thể tiếp tục chậm rãi làm theo kế hoạch đã định sẵn được nữa. Cô bắt đầu đẩy nhanh tất cả tiến trình, tiến độ của tất cả dự án mà Tinh Không nhận được và cô cũng gấp rút chuẩn bị buổi tiệc ra mắt chính thức của Tinh Không khiến cho Chu Dạ và Chu Nhất cảm thấy rất khó hiểu. Và tất nhiên trong buổi tiệc ấy, thiệp mời cũng được phát đến tất cả những công ty, tập đoàn lớn, lẫn những công ty đã từng hợp tác với Tinh Không. Đồng nghĩa, vào buổi tiệc hôm ấy sẽ rất có thể có sự góp mặt của những người đứng đầu trong sáu đại gia tộc và Bạch thị của Bạch gia cũng nhận được thiệp mời.

Trước ngày buổi tiệc ra mắt chính thức của Tinh Không hai tuần. Bạch Nhật Hy cùng Chu Nhất Chu Dạ đến nhà hàng ăn tối và dự định sau đó sẽ đi lựa trang phục cho buổi tiệc. Trong bữa ăn tối, Chu Dạ im lặng trông rất lạnh lùng không hề lên tiếng nói bất kỳ câu nói nào, kể cả khi Bạch Nhật Hy mở lời nói chuyện với anh thì cũng bị lơ đẹp.

Bạch Nhật Hy không hiểu bản thân đã làm gì sai khiến cho Chu Dạ tức giận hay sao mà anh lại lạnh nhạt không quan tâm đến cô như thế. Với ý nghĩ như vậy, Bạch Nhật Hy định sau bữa tối xong, khi có không gian riêng thì cô sẽ hỏi rõ anh. Nhưng trước khi hỏi rõ Chu Dạ, Bạch Nhật Hy cũng quay sang thì thầm với Chu Nhất đang ngồi bên cạnh chính mình.

“A Nhất, có phải dạo gần đây em đã có hành động gì quá đáng với A Dạ mà em không để ý đến hay không?” Bạch Nhật Hy nhỏ giọng ghé sát tai Chu Nhất thầm thì.

“Hửm? Có sao? Đâu có! Anh không thấy em làm gì khiến cho anh ấy tức giận cả. Có thể do gần đây nhiều công việc quá nên anh ấy mới như thế cũng nên.” Chu Nhất mở to mắt quan sát Chu Dạ đang yên lặng, tập trung ăn phần của mình mà không hề quan tâm đến cả hai đang thì thầm cùng nhau.

Thì thầm với nhau xong, cả hai lại hướng mắt nhìn về phía Chu Dạ và thấy anh vẫn thế, cứ lạnh nhạt im lặng thưởng thức món ăn mà không có bất kỳ động tĩnh gì. Lúc này, nhìn thái độ của Chu Dạ, Bạch Nhật Hy cảm thấy một tia bất an mơ hồ nổi dậy.

Đúng với lịch trình, sau khi ăn tối xong, cả ba cùng nhau đi đến cửa hàng thời trang nổi tiếng trong thành phố để lựa chọn trang phục cho buổi tiệc. Đứng trước cửa hiệu thời trang lớn sang trọng, Bạch Nhật Hy không chút hay biết mà lướt qua ba thân ảnh quen thuộc rồi đi vào bên trong.

Khi lướt ngang Bạch Nhật Hy cùng Chu Nhất và Chu Dạ, hai trong ba người đã đi qua Bạch Nhật Hy chợt giật mình quay đầu về phía cô đã đi mà tìm kiếm.

“Hai người tìm gì sao?” Tần Minh tay cầm túi đồ nhìn theo hướng cả hai người đang nhìn khó hiểu nói.

“Tôi... Tôi vừa nhìn thấy Bạch Nhật Hy.” Nam Cung Diệp nhỏ giọng lẩm nhẩm như tự nói với bản thân mình.

“Hình như em vừa nhìn thấy chị!” Đỗ Minh Nguyệt nhìn theo hướng thẳng đến cửa hiệu thời trang rồi quay sang nhìn Tần Minh đáp.

“Bạch Nhật Hy?” Tần Minh hơi chau mày, cơ thể cũng khẽ phản ứng khi nghe Đỗ Minh Nguyệt nói vừa nhìn thấy Bạch Nhật Hy.

Nam Cung Diệp vẫn còn trong trạng thái đờ người ra thì lúc này liền lập tức bừng tỉnh đẩy hết những túi quần áo vừa mua xong sang hết cho Tần Minh và Đỗ Minh Nguyệt giữ. Còn anh thì quay trở lại chạy về hướng cửa hàng thời trang, để lại Tần Minh và Đỗ Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của anh.

“Anh Diệp!” Đỗ Minh Nguyệt khi này mới chợt nhận thức được tình hình liền gọi lớn nhưng Nam Cung Diệp dường như không nghe thấy mà cứ chạy về phía trước.

Tức tối trong lòng nhưng Đỗ Minh Nguyệt chẳng thể hiện gì là tức giận mà chỉ tỏ ra thương tâm khi nhìn theo bóng dáng của Nam Cung Diệp chạy rời đi tìm Bạch Nhật Hy. Nhìn Đỗ Minh Nguyệt khi này như người con gái phải chịu uỷ khuất và phải đứng yên nhìn theo người mình yêu rời đi tìm người con gái khác vậy.

“Minh Nguyệt, chúng ta đi thôi. Mặc kệ tên đó đi!” Tần Minh nhìn thấy đôi mắt hơi phiếm hồng của Đỗ Minh Nguyệt liền choàng tay qua ôm bả vai cô an ủi, rồi kéo cô rời đi.

Nam Cung Diệp sau khi bỏ lại Tần Minh và Đỗ Minh Nguyệt để đi tìm Bạch Nhật Hy thì thật may mắn. Có vẻ cô để quên thứ gì đấy ở xe nên đã phải quay trở xe lấy và hoàn toàn không hề có hai tên song sinh đáng ghét đi cùng cô.

Nam Cung Diệp đứng cách Bạch Nhật Hy một khoảng không xa khẽ hít thở sâu như lấy lại bình tĩnh rồi bước từ trong bóng tối ra tiến đến gần cô.

Cảm nhận được một bàn tay lớn đặt trên vai chính mình, Bạch Nhật Hy quay mạnh đầu về phía sau, theo phản xạ Bạch Nhật Hy không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy cánh tay của Nam Cung Diệp quật anh xuống đất.

Cùng lúc đó, Chu Dạ cảm thấy Bạch Nhật Hy đi lấy đồ có chút lâu nên đã ra ngoài nhìn xem cô đã đi đâu thì ngay lập tức cảnh tượng Bạch Nhật Hy tay không vật ngã Nam Cung Diệp xuống đất lọt vào mắt Chu Dạ khiến cho mi tâm của anh cau chặt lại.

Quay lại về phía Nam Cung Diệp và Bạch Nhật Hy, sau khi xác định đối phương là ai thì cô cũng buông tay rồi vội vàng nói lời xin lỗi. Nam Cung Diệp chật vật đứng dậy phủi đất cát dính trên quần áo. Bạch Nhật Hy không chờ Nam Cung Diệp lên tiếng trước mà nói.

“Thật trùng hợp Nam Cung thiếu gia! Đến đây cùng với Đỗ tiểu thư sao? Thật ngại quá bây giờ tôi không có thời gian tiếp chuyện cùng ngài rồi. Tôi đi trước!” Nói rồi Bạch Nhật Hy không chút do dự mà quay lưng dự định rời đi.

“Nhật Hy! Đừng đi! Anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi! Anh thật sự không thể nào quên được em!” Nam Cung Diệp vội vàng giữ tay Bạch Nhật Hy lại rồi hơi ngập ngừng nói.

“Không quên được tôi? Phải chăng Đỗ tiểu thư lạnh nhạt với anh ư?” Bạch Nhật Hy nhìn thẳng Nam Cung Diệp nói với giọng mỉa mai.

“Không liên quan gì đến Minh Nguyệt cả.” Nam Cung Diệp nhẹ nhàng đáp lại.

“Vậy sao? Tôi hiểu rồi! Vậy anh thử nói đi vì sao lại đột ngột lại tìm đến tôi để nói những lời đó cơ chứ?” Ánh mắt sắc bén của Bạch Nhật Hy bắn thẳng đến chỗ Nam Cung Diệp.

“Anh... anh vẫn còn thích em rất nhiều. Anh nhận ra mình không thể quên em được!” Nam Cung Diệp ngập ngừng nói.

“Vậy à! Được! Vậy anh rời bỏ Đỗ Minh Nguyệt đi!”

“Cái này...” Nam Cung Diệp hơi ngập ngừng nhìn Bạch Nhật Hy, không để anh ta tiếp tục nói thì cô đã chen giọng vào.

“Không làm được hay sao? Nếu không được thì đừng nhiều lời. Thời gian của tôi rất quý giá, không rãnh đứng đây chỉ để nghe anh nói những lời sáo rỗng.” Bạch Nhật Hy nói xong liền quay đầu muốn đi khỏi.

“Cho anh một cơ hội đi!” Nam Cung Diệp vội vàng bắt lấy cánh tay của Bạch Nhật Hy nói với vẻ mặt buồn bã.

“Cơ hội? Không thành vấn đề! Tôi sẽ cho anh cơ hội! Còn việc anh nắm bắt được cơ hội hay không đó là tuỳ vào anh! Giờ thì buông tay! A Nhất và A Dạ đang chờ tôi!” Nói rồi, lần này Bạch Nhật Hy dứt khoát rời khỏi mà không quay đầu lại nhìn Nam Cung Diệp đứng ở góc tối một lần nào.

Chu Dạ đứng từ xa quan sát tất cả, khi nhìn thấy Bạch Nhật Hy đang quay trở lại thì anh cũng bước trở vào lại cửa hàng đứng cạnh Chu Nhất lựa chọn quần áo tỏ ra như chưa có gì xảy ra. Còn cô, cũng chẳng hay biết gì, ánh mắt của Chu Dạ nhìn Bạch Nhật Hy càng lúc càng lạ, từ ánh mắt lạ lẫm rồi chuyển sang lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.