Sau hôm đến Tinh Không, hợp đồng thì không thể ký kết được, ngược lại còn bị Bạch Nhật Hy và hai tên song sinh khiến cho mất mặt. Nhiếp Hạo Nhiên ôm lòng tức giận thù địch với hai tên Chu Nhất Chu Dạ, còn Bạch Nhật Hy hắn không tức giận cũng chả thù hận cô. Nhưng kể từ ngày đó, mỗi lần hắn nhớ lại từng ánh mắt, nụ cười và cái hơi thở tà mị quyến rũ ấy thì hắn không thể nào kiềm chế bản thân trở nên khác thường.
Còn cái hợp đồng hạng mục dự án lớn mà Nhiếp thị dự định sẽ hợp tác cùng Tinh Không xem như mất trắng. Nhiếp Hạo Nhiên cũng từ bỏ ý định sẽ hợp tác với Tinh Không, hắn không tin cái hạng mục lớn như thế thì sẽ không có những công ty lớn khác để ý đến. Nhưng hắn đã sai, sau khi bị Tinh Không từ chối hợp tác, cái hợp đồng hạng mục lớn ấy của Nhiếp thị cũng chả có ma nào dám đầu tư hay hợp tác. Mặc cho Nhiếp Hạo Nhiên đã kêu gọi vốn đầu tư hợp tác rất nhiều lần và ngỏ ý hợp tác phát triển hạng mục dự án này, nhưng vẫn không có công ty nào chấp thuận.
Hạng mục dự án lớn ấy, tuy không được triển khai nhưng cũng không gây quá nhiều thiệt hại đến Nhiếp thị, mà chỉ gây ra vài sự hỗn loạn nho nhỏ không đáng kể. Còn về phía Cố thị, sau sự việc khiến suýt chút nữa là cả cái Cố thị to lớn trụ vững trong thương trường biết bao nhiêu năm sụp đổ, thì nay nó cũng trở lại như ban đầu dần ổn định.
Bạch Nhật Hy ngồi trong căn phòng ở chính căn hộ chung cư của chính mình, cầm những bản tài liệu báo cáo xem xét một cách kỹ càng. Người đứng bên cạnh cô lúc này mới lên tiếng.
“Boss, có phải ngài đã quá nhẹ tay với bọn người đó rồi không?” Người nữ đứng bên cạnh Bạch Nhật Hy cau mày không hài lòng nói. Và người này cũng chính là người đã chạm mặt với Nhiếp Hạo Nhiên cùng Đỗ Minh Nguyệt ở Tinh Không.
“Uyển Dư, cô không hiểu đâu! Mọi thứ cứ từ từ! Mọi trò vui còn nằm ở phía trước!” Bạch Nhật Hy để xấp tài liệu xuống nhẹ giọng trả lời, khoé môi khẽ nâng lên.
Đường đường là nam chủ thì làm sao để cho Bạch Nhật Hy cô dễ dàng hạ bệ cơ chứ, dù sao bọn họ cũng được ánh hào quang của nam chủ cùng được tác giả che chở thì kiểu gì cũng rất dễ xoay sở chuyển mình trụ vững rồi vượt qua khó khăn mà thôi. Có điều, Uyển Dư nói rất đúng, cô đã quá nhẹ tay với bọn họ rồi, nhưng mà sẽ không có lần sau đâu.
Ánh mắt Bạch Nhật Hy chợt loé lên tia sáng lạnh nhạt, tàn nhẫn rồi biến mất. Quay sang nhìn người con gái cẩn trọng đứng ở bên cạnh dặn dò.
“Mọi thứ cứ như cũ mà làm! Giờ cô rời đi được rồi!”
“Vâng!” Đứng thẳng người đáp lời Bạch Nhật Hy, trước khi rời đi người con gái vẫn không quên nhẹ cúi đầu thể hiện sự kính trọng của bản thân.
Uyển Dư vừa đi khỏi không bao lâu thì điện thoại của Bạch Nhật Hy reo lên inh ỏi. Nhìn màn hình điện thoại, người gọi đến chính là Chu Nhất, vừa nhắc máy lên giọng nói ồn ào của anh đã vang lên khiến cho bao nhiêu sự hắc ám khi nãy của Bạch Nhật Hy dường như biến mất mà khẽ mỉm cười nhẹ nhàng.
“Nhật Hy! Hôm nay chúng ta có hẹn đến bệnh viện lấy giấy kết quả kiểm tra tổng quát của em đấy. Đừng có quên chứ!”
“Em nhớ mà! Em đang chuẩn bị đây! Chỉ chờ anh đến thôi đó!”
“Được anh sẽ đến ngay!”
Nói rồi cúp máy, Bạch Nhật Hy cũng nhanh chóng tìm bộ quần áo nào đấy để thay chuẩn bị đi đến bệnh viện cùng Chu Nhất. Cái lần cô bị đau đầu phải đến bệnh viện kiểm tra, rốt cuộc lại gặp tên điên Mộ Dung Thần, kết quả là chả khám gì được.
Thấy một khoảng thời gian cô cũng chẳng còn đau đầu nên cũng chẳng nhớ đến việc phải đi khám nữa. Cho đến khoảng hai tuần trước thì cơn đau đầu lại tái phát và có vẻ nặng hơn lần trước nên cuối cùng Chu Dạ và Chu Nhất đã bắt Bạch Nhật Hy cô đến bệnh viện khám. Ngày hôm nay là ngày bệnh viện đã nói là sẽ có kết quả khám sức khoẻ, đáng lẽ Bạch Nhật Hy sẽ đi cùng Chu Nhất lẫn Chu Dạ, nhưng hình như hôm nay Chu Dạ lại bận việc không thể đi cùng cô rồi.
Vừa chuẩn bị xong tất cả thì tiếng chuông cửa cũng vang lên, Bạch Nhật Hy nhanh chóng chộp lấy cái túi xách để ở trên bàn rồi ra mở cửa. Không cần đoán cũng biết ai ở bên ngoài, mở cửa ra Bạch Nhật Hy liền nhìn vẻ mặt tươi cười của Chu Nhất, nếu như bây giờ anh mọc thêm hai cái tai nhỏ ở phía trên đầu và cái đuôi nhỏ ở phía sau thì chắc chắn nhìn anh chẳng khác nào chú cún đang vui vẻ vẫy vẫy đuôi.
“Chúng ta đi thôi!” Bạch Nhật Hy vui vẻ tươi cười với Chu Nhất rồi nắm lấy tay anh kéo đi ra ngoài.
Rất nhanh cả hai đã đến được bệnh viện, nhưng đây không phải bệnh viện lớn nơi Mộ Dung Thần đang làm việc, mà là bệnh viện nhỏ hơn một ít so với bệnh viện trung tâm thành phố. Cả hai cùng nhau bước vào bên trong, tiến đến quầy tiếp tân để hỏi lấy giấy kết quả kiểm tra tổng quát của Bạch Nhật Hy thì lại nhận được câu trả lời ngoài ý muốn từ người y tá trực ở quầy tiếp tân.
“Xin lỗi hai vị, có vẻ giấy kết quả kiểm tra của hai người đã được chuyển về bệnh viện lớn trung tâm thành phố mất rồi.” Vị y tá lật lật đống hồ sơ kết quả kiểm tra rồi áy náy nói.
“Tại sao lại như vậy?” Chu Nhất nhíu mày khó chịu không hiểu nói.
“Cái này tôi không rõ, có thể do có một số kiểm tra mà ở bệnh viện chúng tôi không có đủ thiết bị để tiến hành kiểm tra nên phải chuyển đến bệnh viện lớn cho họ kiểm tra và xuất ra kết quả ở bên ấy luôn. Và bên ấy đang giữ kết quả kiểm tra của hai vị ạ!” Vị y tá cố gắng giải thích.
“Mấy người...!” Chu Nhất có chút bực mình hơi lớn tiếng nhưng liền bị Bạch Nhật Hy ngăn.
“Được rồi! Chúng tôi sẽ sang bệnh viện trung tâm lấy kết quả, cám ơn!” Bạch Nhật Hy đặt bàn tay của chính mình lên tay Chu Nhất nhẹ nhàng vuốt ve giúp anh hạ hoả.
Không muốn gây khó dễ cho người y tá, thấy có vẻ cô y tá ấy cũng đã bị Chu Nhất doạ sợ nên Bạch Nhật Hy nhanh chóng kéo anh rời khỏi bệnh viện để đi đến cái bệnh viện lớn trung tâm thành phố lấy kết quả.
Ngồi trên xe để đi đến bệnh viện trung tâm, Chu Nhất cứ vài phút lại quay sang nhìn Bạch Nhật Hy. Anh không muốn cô đến bệnh viện ấy, vì có tên điên Mộ Dung Thần ở đấy. Chu Nhất vẫn không thể nào quên được vẻ mặt lẫn sự sợ hãi trong mắt của cô khi ấy. Chu Nhất không sợ hắn, nhưng điều khiến anh lo lắng chính là cô. Chu Nhất lo lắng rằng tên đó sẽ lại giở trò bắt nạt khiến cô kinh sợ.
Bạch Nhật Hy cảm nhận được ánh mắt của Chu Nhất cứ nhìn sang mình, cô quay sang nhìn thẳng vào mắt anh nhẹ cười, ôn nhu nói.
“Em không sao! Dù sao cũng có anh ở đây nên em sẽ ổn thôi.”
Nghe những lời của cô, Chu Nhất cũng thả lỏng được phần nào. Đúng vậy, có anh ở bên cạnh, nếu như tên đó lại muốn bắt nạt cô thì sẽ không yên thân với anh.
Sau mười lăm phút, Chu Nhất và Bạch Nhật Hy đã có mặt trước bệnh viện lớn. Mi tâm anh khẽ nhíu lại, nhưng khi cảm nhận được bàn tay nhỏ của người bên cạnh nắm lấy thì Chu Nhất cũng cảm thấy dễ chịu hơn một ít.
Bước vào đại sảnh ngồi chờ lấy kết quả, không bao lâu sau thì cuối cùng cũng đến Bạch Nhật Hy. Người bác sĩ lần này trả kết quả kiểm tra cho Bạch Nhật Hy cô là một người khác, thật may mắn khi không phải là Mộ Dung Thần.
Nhưng cô lại không biết được rằng, trước khi cô nhận được kết quả đã xảy ra chuyện gì. Người bác sĩ giữ kết quả của cô, trước đó đã va phải Mộ Dung Thần. Dù sao hai người cũng là đồng nghiệp nên đã đứng trò chuyện vài phút và Mộ Dung Thần cũng biết được kết quả kiểm tra tổng quát được người bác sĩ này giữ chính là của Bạch Nhật Hy.
Hắn đã tự nhận là người quen của cô để có thể mở hồ sơ kết quả xem sơ qua. Và dĩ nhiên, người bác sĩ kia cũng chẳng nghi ngờ đưa cho hắn xem, người kia cũng không hề nghĩ đến việc hắn có nói dối hay không. Dù sao, Mộ Dung Thần cũng là người có quyền có tiếng thì việc gì phải nói dối nhận người quen chỉ để xem trộm kết quả kiểm tra cơ chứ.
Sau khi xem xong kết quả trong giấy báo, nét mặt của Mộ Dung Thần khẽ thay đổi, mi tâm của hắn đã cau chặt lại từ khi nào mà đến cả bản thân của hắn cũng chẳng hay biết.
Còn về Bạch Nhật Hy, bây giờ chỉ có một mình cô ở phòng làm việc của người bác sĩ kia để nghe ông nói về những gì được ghi trong giấy kết quả. Trong lúc cô ở phòng nhận giấy kết quả thì Chu Nhất khi ấy có một cuộc gọi đến từ Chu Dạ nên phải ra ngoài nghe điện thoại. Bạch Nhật Hy sau khi nghe người bác sĩ nói xong về những gì được ghi trong giấy thì cả người ngẩn ngơ ra, cô dường như không tin vào những gì mà bản thân được nghe.
Nhưng rất nhanh cô liền hoàn hồn trở về như ban đầu, cùng lúc ấy Chu Nhất đã nghe điện thoại xong đẩy cửa bước vào.
“Nhật Hy, kết quả sao rồi? Ổn chứ? Họ có nói chứng đau đầu của em là do đâu không?” Chu Nhất tò mò nhìn người bác sĩ rồi nhìn sang Bạch Nhật Hy nét mặt thản nhiên không có gì hỏi.
“Không sao! Bác sĩ nói em không sao, chỉ là em dạo gần đây căng thẳng nên dẫn đến đau đầu mà thôi. Mọi thứ đều ổn cả. Chúng ta đi thôi.” Bạch Nhật Hy tỏ ra như không có gì mỉm cười tươi tắn nói, rồi liền nhanh chóng đứng lên nhét giấy kết quả vào túi xách rồi kéo anh rời khỏi phòng.
Chu Nhất nghe Bạch Nhật Hy nói kết quả không có gì xấu thì ngay lập tức anh liền tin tưởng cô. Vì đối với Chu Nhất anh đây, anh sẽ nguyện tin tưởng cô vô điều kiện. Đưa Bạch Nhật Hy trở về chung cư, Chu Nhất liền nhanh chóng phải rời đi đến Tinh Không để giải quyết công việc phát sinh.
Chu Nhất rời đi, cánh cửa lớn vừa đóng lại, gương mặt tươi cười của Bạch Nhật Hy liền biến mất thay vào đó là sự mệt mỏi cùng bất lực. Bạch Nhật Hy đi đến sofa thả người rơi xuống nằm trên ghế, cô không ngừng thở dài, trong ánh mắt hiện lên vài tia tiếc nuối không nỡ. Nhắm mắt lại dưỡng thần, nhưng rồi Bạch Nhật Hy lại nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, khi này người con gái quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa.
“Bạch Nhật Hy, cô không thể tiếp tục ở đây nữa. Thế giới này đã bắt đầu phát hiện ra sự khác thường và đang sắp xếp lại trật tự. Cô phải rời khỏi đây nhanh, nếu không thì cô sẽ mãi mãi mắc kẹt ở giữa hai thế giới này mất.”
“Nhưng tôi vẫn chưa hoàn thành những việc còn lại. Cô hãy giúp tôi kéo dài thời gian thêm một ít nữa được hay không?”
“Chuyện này... thôi được rồi! Dù sao vì giúp tôi nên cô mới bị kéo vào mớ hỗn loạn này. Tôi sẽ cố gắng giúp cô! Hãy nhanh lên! Tôi không chắc mình sẽ cầm cự được bao lâu.” Người con gái thoát ẩn thoát hiện có chút ngập ngừng rồi lại quả quyết nói.
“Được! Cô hãy giúp tôi, kéo dài được bao nhiêu thời gian thì hay bấy nhiêu!”
“Tôi chỉ có thể kéo dài cho cô cùng lắm là 4 tháng!”
“Được! 4 tháng thì 4 tháng!”