“Tôi phụ trách bảo vệ em.” Thân Dục Chi đúng tình hợp lí trả lời.
“...”
Sở Phù một mảnh trầm mặc, thế mà lại cảm thấy hắn nói quả thực rất có đạo lý, không thể phản bác, cự tuyệt chính là có tội.
Không biết có phải hay không bởi vì một đoạn thời gian nguy hiểm không biết sống hay chết này khiến cho Sở Phù tầm mắt mở rộng ra, dù sao tới thời điểm chính thức thi đấu, lực áp quần hùng, nhẹ nhàng mà lấy được vòng nguyệt quế quán quân.
Tiểu cô nương mặc lễ phục bước lên sân khấu, tay nâng cúp, đầu đội nguyệt quế, tên mặt ý cười thản nhiên, cả người ưu nhã cao quý như công chúa, nhóm thiên tài âm nhạc cùng tuổi ngồi bên dưới đủ loại ánh mắt ghen ghét hâm mộ khác nhau, rồi lại luyến tiếc dời tầm mắt đi.
Sở Ngữ Manh trong mắt chứa đầy đau khổ ghen ghét, từ vị trí cô ta ngồi hiện tại có thể thấy được nam nhân cô yêu mến hâm mộ nhất, mỗi lần nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt người kia là hình bóng của Vệ Khinh Thiền.
Toàn bộ xã hội thượng lưu đế đô không ai không biết Thân Hoa Chi thích Vệ Khinh Thiền?
Mà nam nhân ưu nhã ôn nhuận này có bao nhiêu danh viện theo đuổi, cũng là chuyện rõ như ban ngày.
Năm năm trước, Vệ gia sụp đổ, rất nhiều danh viện nhẹ nhàng thở ra.
Thanh danh Vệ Khinh Thiền trong giới quá lớn, quá mức kiêu căng tự phụ, lúc nào cũng một vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo không thèm nhìn đến phàm phu tục tử, những quý công tử theo đuổi mến mộ Vệ Khinh Thiền nhiều, nhưng Vệ Khinh Thiền đều là vẻ mặt khinh thường cùng bọn họ thông đồng làm bậy.
Đại khái là oán niệm lâu năm, vát vả chờ được ngày thiên thần từ trên cao gãy cánh, chỉ tiếc tín đồ trung thành của Vệ Khinh Thiền vẫn một lòng đỡ lấy ả, không để thiên thần trong lòng hắn rơi vào vũng bùn.
Vệ Khinh Thiền hiện tại, ả lại một lần nữa cướp đi ánh hào quang... từ vị trí trong học viện âm nhạc Vienna đến nam nhân mà cô ta mến mộ nhất...
Càng nghĩ, Sở ngữ Manh lại càng căm giận, dời tầm mắt đi, lại không nghĩ rằng phát hiện một thân ảnh kinh diễm lòng người.
Nam nhân ngồi ngay ngắn trên hàng ghế đầu, eo thẳng, dáng ngồi đoan chính, biểu tình nghiêm túc nhưng ánh mắt nhìn nữ hài trên sân khấu lại nhu hòa đi một nửa, nhất cử nhất động vừa nhìn đã biết là quân nhân.
Sở Ngữ Manh nghĩ nghĩ, đây không phải là người mà tỷ tỷ cao ngạo không ai bì nổi vẫn luôn mê luyến, Thân Dục Chi?
Khi Sở Ngữ Manh vào cấp ba thì Thân Dục Chi cùng một thiên chi kiêu tử khác của Vệ gia đã tiến vào quân đội, cho nên Thân Dục Chi, Sở Ngữ Manh vẫn chưa thấy qua mấy lần.
Nhưng chị gái cô, Sở Ngữ Huyên chính là siêu cấp mê muội Thân Dục Chi. Từ nhỏ đã lấy mục tiêu làm thê tử của Thân Dục Chi, luôn nỗ lực đến nay cũng không buông bỏ.
Tinh thần hoảng hốt theo dòng người đi ra khỏi phòng biểu diễn, Sở Ngữ Manh ma xui quỷ khiến gọi điện cho Sở Ngữ Huyên, “Này, tỷ đoán xem hôm nay đi xem Vệ Khinh Thiền thi đấu, muội nhìn thấy ai?”
Chưa đợi Sở Ngữ Huyên trả lời, “Là Thân Dục Chi, không phải Thân Hoa Chi, tỷ biết bọn họ thông đồng bên nhau từ khi nào không?”
Sau đó lập tức ngắt điện thoại.
Sở Ngữ Manh câu môi nhìn về phía kia hoàng hôn đang buông xuống, chà, giải quyết tình địch loại sự tình thiêu não này, vẫn là nên giao cho tỷ tỷ thông minh tới làm.
Mà muội muội chỉ biết chơi dương cầm thích mĩ nam ngốc bạch ngọt như mình, nên hảo hảo chờ tỷ tỷ bảo hộ, có phải hay không?
Nhớ đến bộ dạng Sở Ngữ Huyên ở trước mặt mọi người làm bộ làm tịch, sở ngữ manh cười đến càng ngọt.
Vệ Khinh Thiền, hy vọng cô có thể ở trong tay tỷ tỷ sống được lâu một chút...