“Thiền thiền, chúc mừng.” Thân Hoa Chi vất vả chờ Sở Phù thật lâu mới thấy người, tươi cười ôn nhu, “Nhân dịp chúc mừng, cùng anh đi ăn một bữa cơm?”
Sở Phù ôm cúp, nhàn nhạt lắc đầu, “Không được, em muốn về nước sớm một chút, đã mua vé bay đêm nay.”
Loại hành động này thập phần phù hợp với tính cách Vệ Khinh Thiền, thông thường thi đấu xong cũng không đi ra ngoài làm xã giao mà chỉ tiếp những phỏng vấn không thể từ chối được, sau đó dùng các loại lí do về nước trước.
Thân Hoa Chi có chút thất vọng, nhưng từ nhỏ đến lớn bị cự tuyệt nhiều lần, cũng không nhụt chí, ôn hòa nói, “Vậy sao, vậy anh cùng em về...”
“Không cần.”
Thanh âm nam nhân trầm thấp từ nơi không xa truyền đến, hai người ngẩng đầu, thân hình cao lớn đĩnh bạt nghịch tà dương đi tới, duỗi tay tiếp nhận cúp trên tay Sở Phù, một tay khác còn kéo vali hành lí.
Thân hoa chi nhìn đến người tới sửng sốt: “Anh?”
Nam nhân tự phụ gật gật đầu, biểu tình trên mặt nhu hòa một chút, nhưng nhìn Thân Hoa Chi ánh mắt lại vạn phần kiên nghị nghiêm túc.
Hắn mở miệng, ngữ khí là chân thật đáng tin đạm mạc: “Hoa chi, đây là tẩu tử ngươi.”
Hắn không phải không biết Thân Hoa Chi thích nữ hài nhìn qua đạm mạc lạnh nhạt nhưng thực tế là hoạt bát linh động từ lâu, nhưng nếu theo đuổi lâu như vậy cũng chưa được việc, mà hắn lại cùng Vệ Khinh Thiền có quan hệ, hắn cũng sẽ không có cảm giác tội lỗi quá lớn.
Tẩu tử?
Thân Hoa Chi mặt trắng bệch, tẩu tử?
Hoàn toàn không có biện pháp duy trì phong phạm tổng tài nữa.
Thân Dục Chi xưa nay luôn tỏ ra không thích thiền thiền, trước kia vì nghĩ là anh trai không thích, cho nên thỉnh thoảng vẫn nói chuyện với hắn để hắn không bài xích tiểu thiền nữa.
Vậy mà hiện tại, hắn đi vắng một tháng, thiền thiền liền thành tẩu tử hắn?
Hắn quay đầu nhìn về phía Sở Phù, ánh mắt mang theo khẩn cầu cùng vô thố: “Thiền thiền?”
Sở Phù gãi gãi đầu, đang muốn nói hai người không quan hệ, lại đột nhiên nhìn thấy khẩu hình Thân Dục Chi: Nhiệm vụ.
Một mảnh trầm mặc.
Nam nhân thấy cô không phản bác, cái đuôi vểnh lên, hắn nhìn về phía đệ đệ, nghiêm túc nói: “Hoa chi, về sau cũng không thể xưng hô thân mật như vậy với tẩu tử.”
“Ta......!” Thân hoa chi đang muốn phản bác, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của anh trai, liền không khỏi cứng lại, sau đó nói xin lỗi liền rời đi.
Hắn còn có thể nói cái gì?
Nữ hài hắn yêu mến thành chị dâu tương lai, có thể làm gì?
Hắn, không cam lòng, nhưng lại vô pháp phản bác anh trai từ nhỏ đã ảnh hưởng sâu sắc đến hắn.
Chỉ cần đối diện với ánh mắt sắc bén lạnh băng kia, lửa trong người lại bị dập tắt.
Thân Hoa Chi cũng rất đáng thương, huynh trưởng chính là một nửa phụ thân, anh trai ưu tú như vậy, từ nhỏ hắn đã vô cùng kính trọng cũng ngưỡng mộ, gặp phải tình huống như hiện tại, chính là không biết nên giải thích tâm tình mình như thế nào.
“Hoa chi ca ca?” Tiếng nói nhẹ nhàng của nữ hài vang lên, cánh tay trắng nõn níu lấy tay áo Thân Hoa Chi, “Làm sao vậy? Có phải cô ấy làm anh không vui?”
Thân hoa chi quay đầu nhìn về phía sở ngữ manh, cặp mắt tràn đầy lạnh băng xa cách: “Sở ngữ manh?”
Sở ngữ manh nhìn ánh mắt lạnh băng đau lòng không thôi, nhưng trên mặt vẫn duy trì lo lắng cùng thiên chân vô tà: “Có phải không...... Dục chi ca ca?”
Sau đó giống như do dự một chút, nói: “Kia...... Ở hội trường em nhìn thấy được Dục Chi ca ca.”
Thân Dục Chi!
Anh trai hắn cư nhiên tới xem thiền thiền thi đấu!
Hai người họ rốt cuộc là khi nào ở cùng nhau?
Hắn yên lặng mà hồi tưởng, sau đó sắc mặt càng ngày càng trầm.
Thân Hoa Chi nghĩ tới, lúc trước xuất ngoại làm việc nhờ anh trai tốt chiếu cố Thiền thiền đi yến hội chơi đàn, một vòng sau trở về, liền ở trên cổ thiền thiền thấy được những dấu vết ái muội kia......
Thân Dục Chi là như thế này chiếu cố nữ hài đệ đệ yêu thích?
[mọi người rảnh có thể vào tường nhà ta đọc Xuyên nhanh: Vinh hoa phú quý ủng hộ ta một chút, hố mới đào, cũng rất hay ~ ]