(9) Thăng chức
“Văn Tiểu Tiểu, ngươi dọn dẹp một chút rồi đi cùng ta.” Tiếng nói lãnh đạm của nữ nhân vang lên trên đỉnh đầu, Sở Phù ngạc nhiên ngẩng lên, phát hiện người đó là giám đôc kinh doanh thời điểm cô mới nhận chức ở công ty đã thấy qua.
Sở Phù đột nhiên đứng lên, có chút hoảng loạn: “A, là!”
Cô luống cuống tay chân mà thu dọn đồ đạc, đổi lại là lúc trước thì vị nữ giám đốc kinh doanh này đã sớm đen mặt mắng cô té tát, lần này cô thế nhưng lại duy trì biểu tình bình thường, âm thanh còn có vài phần mềm mại: “Đừng có gấp, cứ từ từ.”
...... hôm nay hắc diện thần lại đổi tính?
Bởi vì chồng trước bỏ nhà đi theo tiểu tam diện mạo thanh thuần đáng yêu, nữ cường nhân giám đốc từ trước đến nay đối với Văn Tiểu Tiểu, lớn lên thanh tú điềm mỹ cộng thêm tính cách mềm mại, quả thật không có nhiều hảo cảm, còn từng có vài lần thiếu chút nữa mắng cô phát khóc.
Sở Phù trên mặt hiện ra một tia thụ sủng nhược kinh.
Cô khẳng định việc này là Hà Khải Thịnh làm ra, thể loại tổng tài muộn tao này, thích nhất là làm việc tốt mà không lưu danh.
Tuy rằng nói phải thu thập đồ sạch sẽ, nhưng làm thực tập sinh, Văn Tiểu Tiểu căn bản không có nhiều đồ, ngay cả chỗ ngồi cũng là tạm thời dọn đến, phía trước đều chất đống tư liệu, Sở Phù mang theo ít đồ cá nhân nữa là xong.
Giám đốc mang theo Sở Phù vào thang máy, ấn nút tầng 10, nhìn cô biểu tình có chút co rúm lại, trên mặt toát ra vài phần khinh thường nhưng rất mau lại che dấu đi.
Cô lé mắt nhìn Sở Phù: “Mặc kệ cô dùng cái phương pháp gì, tốt xấu cô cũng là người từ bộ phận tiêu thụ chúng ta, đừng quên bổn phận của mình.”
“...... hả?” Sở Phù mờ mịt ngẩng đầu, “Cái, cái gì?”
Giám đốc này, vì chồng bị người câu mất cho nên thật sự nghĩ rằng mấy cô gái nhẹ nhàng yểu điệu như Vân Tiểu Tiểu đều là loại con gái suốt ngày đi câu dẫn chồng người khác, làm ra mấy hành động vô giáo dục của tiểu tam.
Sở Phù bất đắc dĩ, cô chỉ là Ảnh hậu đang nghiêm túc làm việc được chưa!
Giám đốc thần sắc lạnh nhạt, cũng không muốn cùng cô giải thích nhiều, chỉ nói: “Cô chỉ cần nhớ rõ là tốt rồi.”
Biểu tình “Bà đây không muốn cùng cô nhiều lời, loại con gái làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ ti tiện như cô, nơi nào đáng cho ta để vào mắt?” cuả cô ta, Sở Phù quả thực chính là không muốn nghĩ tới.
Giám đốc đưa Sở Phù tới trước văn phòng thư ký chủ tịch rồi nhanh chóng rời đi.
Sở Phù với tư cách là một tiểu bạch thỏ ngu ngơ, hôm nay lại đi vào tầng 10 của tổng tài, cho nên biểu tình co quắp, ánh mắt đảo liên hồi, sắc mặt tái nhợt, còn thỉnh thoảng hướng mắt về phía cửa văn phòng tổng tài đại nhân đang đóng kín.
Thư ký Vương Diệu bên ngoài dáng vẻ bình đạm nhưng bên trong có chút mất bình tĩnh.
Cô hầu như mỗi ngày đều theo đuôi tổng giá đốc đi làm còn không biết vị nhìn giống tiểu bạch thỏ Văn Tiểu Tiểu này khi nào được tổng tài ưu ái? Đến mức làm tổng tài luôn nghiêm túc trầm ổn phá lệ mở miệng đem một thực tập sinh điều lên công tác ở tầng quản lý!
“Lý trợ lý xin nghỉ đẻ? Cũng chỉ có nửa năm, không cần nhờ người khác, trước cứ điều tạm một thực tập sinh lên đi, chọn một người biết tốc kí*.” Hà Khải Thịnh thời điểm nói lời này ánh mắt đều không có rời khỏi văn kiện trên tay, nhưng miệng vẫn lý do lý trấu kỹ càng tỉ mỉ!
*Tốc ký hay ghi nhanh, ghi tắt là việc thực hành ghi chép thông tin một cách nhanh chóng nhất thông qua việc ghi vắn tắt các ký tự với những phương pháp tăng tốc độ viết. Tốc ký sẽ giúp tiếp thu kiến thức dễ dàng hơn từ những bài giảng hay phát biểu quá dài dòng.
Hồ sơ thực tập sinh trong cả công ty cũng chỉ có mỗi Văn Tiểu Tiểu có ghi kĩ năng cá nhân là tốc kí!
Vương Diệu biết Văn Tiểu Tiểu là học sinh của cô giáo thời đại học của cô, hồ sơ điều tra Văn Tiểu Tiểu cũng là cô tự mình đưa đến trước mặt tổng tài! Nhưng tổng giám đốc rõ ràng mỗi ngày đều tăng ca, căn bản sẽ không cùng cô ta chạm mặt.
Nhưng chỉ cần nhớ tới buổi sáng hôm nay tổng tài của bọn họ cố tình bày ra vẻ mặt lãnh đạm nhưng lời nói lại không giấu được vài phần quan tâm, tim Vương Diệu lại đau nhói.
Nhưng mà, cô lại không thể nghi ngờ quyết định của tổng tài, thân là thư kí trưởng, cô chỉ có thể lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, sau đó đi an bài cho thỏa đáng!
Vương Diệu tinh tế mà đánh giá Sở Phù một phen, nhìn biểu tình đối phương tựa hồ muốn khóc mà mỉm cười nói: “Văn Tiểu Tiểu đúng không? Em từ hôm nay trở đi theo Triệu bí thư phụ trách ghi chép nội dung hội nghị đi.”