Trong tích tắc, Lãnh Tử Nguyệt xuất hiện trước mặt Mặc Vô Tà, thanh kiếm trên tay nàng xẹt qua cổ hắn, để lại một vết cắt dài
Mặc Vô Tà kinh ngạc, nếu hắn mà phản ứng chậm hơn một chút là đầu chắc chắn sẽ lìa khỏi cổ
Những người khác thì ngẩn ngơ nhìn Lãnh Tử Nguyệt, đây là Lãnh trưởng lão của bọn họ sao, đã sảy ra chuyện gì vậy?
Đám người Lăng Hàn đứng bất động nhìn nữ tử xinh đẹp tựa như ma kia, phải nói, nàng rất thích hợp với dáng vẻ bây giờ, một vẻ đẹp mê hoặc chúng sinh
“ Tử....Nguyệt,....nàng..”
“ Sư phụ.... nhập ma rồi? “ Mặc Phong cả người run run, nàng vậy mà lại nhập ma....mà hắn...lại không thể làm gì, cứ đứng trơ mắt nhìn nàng như vậy
Lãnh Tử Nguyệt không quan tâm đến suy nghĩ của những người ở đây, nàng dồn sức vào những nhát kiếm, dồn ép Mặc Vô Tà vào đường cùng
“ **Sao có thể như vậy?.... Một người mới nhập ma sao có thể có thực lực cao như vậy chứ**! “
Mặc Vô Tà bị ép vào đường cùng, động tác trở nên luống cuống “ **Rốt cuộc ngươi là ai**? “
Nàng vốn không phải người bình thường, khí tức của nàng rất đặc biệt
“ Ngươi.... không cần biết!! “ Lãnh Tử Nguyệt thừa cơ hội Mặc Vô Tà có sơ hở, một nhát chém đứt cánh tay hắn
Aaaaaaaaa!!
Mặc Vô Tà nhanh chóng tách xa khỏi Lãnh Tử Nguyệt, che miệng vết thương chảy đầy máu, dồn dập thở dốc
“ **Ngươi... ngươi không quan tâm đến đệ tử của ngươi sao**?!! “
Lãnh Tử Nguyệt cười lạnh “ Mất một tay... không chết được “
“ **Ngươi thật tàn nhẫn, ngay cả đệ tử của mình cũng có thể làm vậy...như thế...có khác gì ma tộc bọn ta đâu chứ**? “ Mặc Vô Tà cười giễu cợt
“ Đừng so sánh ta với các ngươi,... ta xinh đẹp hơn nhiều “ Lãnh Tử Nguyệt nghiêm túc nói
“......” Ta cũng rất đẹp a, được rồi...quả thật không đẹp bằng nàng
Mặc Vô Tà nhíu mày lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu
“ Chết tiệt... sư phụ, giết ta đi....” Mặc Vô Tà ngẩng đầu lên, sắc mặt thống khổ nhìn Lãnh Tử Nguyệt
Hồng Lăng nghi hoặc “ Tử....Thiên?? “
Tử Thiên không để ý đến Hồng Lăng, một mực nhìn về hướng Lãnh Tử Nguyệt, miệng mỉm cười nhẹ
“ Giết ta đi...nàng...có thể mà...”
“ Ngươi chắc chứ? “ Lãnh Tử Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không mang theo bất kỳ cảm xúc gì
“ Ừm, nếu là nàng....ta nguyện ý “ Ánh mắt Tử Thiên nhìn Lãnh Tử Nguyệt mang theo nét dịu dàng
“ **Ngươi điên rồi, dừng lại mau**....!! “ Mặc Vô Tà đang cố gắng lấy quyền kiểm soát thân thể từ Tử Thiên, nếu thân thể này mà chết, Mặc Vô Tà hắn cũng sẽ chết theo
“ Sư...phụ, mau...lên...” Tử Thiên khó khăn, áp chế cảm giác muốn giết người trong lòng, nỗ lực nói từng lời
“ Nếu là điều ngươi muốn... được thôi “ Lãnh Tử Nguyệt không sao cả nói, đối với nàng, chuyện này đúng chẳng là gì
“ Sư phụ... người nói gì vậy....? “ Hồng Lăng không thể tin nhìn nàng, sao sư phụ có thể thờ ơ mà nói điều tàn nhẫn như vậy chứ, Tử Thiên hắn...là đệ tử của nàng cơ mà
Lăng Hàn đứng ở một bên không thể nhìn nổi nữa, bay đến trước mặt nàng
“ Tử Nguyệt!! Đủ rồi!! “
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm lạnh lẽo “ Tránh ra! “
Lăng Hàn lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo tia cầu xin “ Đừng như vậy.... như vậy là đủ rồi... “
Lãnh Tử Nguyệt mặt không đổi sắc, tay cầm kiếm giơ lên, hướng Lăng Hàn đâm tới
Nhóm người Tề Vũ sửng sốt, vội vàng lao tới ngăn cản, nhưng cố gắng hết sức vẫn không kịp, trong lúc nhất thời có một thanh kiếm xẹt qua, làm chệch hướng kiếm, Lăng Hàn chỉ bị thương nhẹ ngoài da
Quân Triệt kéo hắn ra khỏi đó nhưng Lăng Hàn vẫn không có phản ứng gì, thẫn thờ mà nhìn nàng...
Nàng vậy mà muốn giết hắn... tim đột nhiên...thật đau, hắn... như không thở được
Lãnh Tử Nguyệt nhìn Huyết Ly kiếm một cái rồi không để ý nữa, nàng lại liều mạng lao về phía Mặc Vô Tà đã lấy được quyền kiểm soát cơ thể của Tử Thiên
“ Sư phụ, người không sao chứ? “ Tề Vũ thấy Lăng Hàn không sao, thần kinh đang căng thẳng cũng thả xuống, vội chạy lại chỗ Lăng Hàn, chỉ là... dù nàng ta có hỏi thế nào... Lăng Hàn cũng không có phản ứng gì, cả người như vô hồn
Quân Triệt nhìn Lăng Hàn rồi quay qua hướng Lãnh Tử Nguyệt đang cố gắng giết Mặc Vô Tà, mày hắn nhíu lại
“ Tề Vũ sư tỉ cùng Hồng Lăng ở lại đây với trưởng môn, Mặc Phong, Sở Tiêu! Hai người theo ta giúp sư phụ.... nàng không chống đỡ được lâu nữa đâu “
Mặc Phong cùng Sở Tiêu quay sang nhìn nhau, cuối cùng, Sở Tiêu cũng mở miệng
“ Các ngươi.... đều cùng thích nàng? “
Mặc Phong giật mình, đầu cúi xuống, Quân Triệt thì bình thản hơn, nhưng cũng không nói gì, Sở Tiêu nhìn đến đây thì cũng biết được đáp án
“ Nhưng nàng là sư phụ các ngươi! “
Lời nói này của Sở Tiêu trực tiếp đánh vào đáy lòng bọn hắn..., đúng vậy... nàng chính là sư phụ bọn hắn a...
Quân Triệt cười lạnh, mỉm cười nhìn Sở Tiêu “ Sư phụ thì sao? Nếu có bản lĩnh... thì các ngươi cứ việc cướp người khỏi tay ta...” Hắn đưa kiếm kề lên cổ Sở Tiêu “...Nhưng phải xem...các ngươi có khả năng đấy không đã “
Trên cổ Quân Triệt trong phút chốc cũng xuất hiện một thanh kiếm, Mặc Phong sắc mặt lạnh lùng, khác hẳn dáng vẻ ngày thường, thanh âm mang theo cảm giác lạnh lẽo
“ Ngươi cũng vậy!! “