Tất cả đột nhiên trở nên trầm mặc, cuối cùng Sở Tiêu cũng lên tiếng
“ Được rồi, giải quyết truyện trước mắt đã, cái khác để sau đi “
Hai thanh kiếm đồng thời rút lại, cả ba nhìn nhau rồi đồng thời xông về phía hai thân ảnh đang đánh nhau kia
“ Ta cùng Sở Tiêu đối phó Mặc Vô Tà, Mặc Phong, ngươi giúp sư phụ bình tĩnh lại!! “
“ Được “
Mặc Phong đến trước mặt Lãnh Tử Nguyệt, chắn không cho nàng tiến lên
Bị cắt ngang giữa chừng, Lãnh Tử Nguyệt không khỏi bất mãn, đối với Mặc Phong xuất hiện sát khí
“ Tránh ra! “
Nhìn nàng lạnh lùng với mình như vậy, Mặc Phong trong lòng cảm thấy thật khó chịu
“ Sư phụ, người bình tĩnh lại đi “
Lãnh Tử Nguyệt không quan tâm đến hắn, ánh mắt chỉ tập trung trên người Mặc Vô Tà
“ Ta đang rất bình tĩnh “
Khí tức trên người Mặc Phong đột nhiên thả lỏng ra, cả người không có chút phòng bị nào, ánh mắt hắn bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt nàng
Cảm nhận được sự thay đổi bất thường của hắn, Lãnh Tử Nguyệt không khỏi nghi hoặc nhìn lại, bất chợt bắt gặp một khuôn mặt phóng to, đôi môi chạm vào một mảnh mềm mại
Lãnh Tử Nguyệt kinh ngạc, quên mất phản ứng, sát khí vừa nổi lên cũng từ từ tan biến, nàng cứ thẫn thờ mà đứng đó, không khí dần trở nên vi diệu, những người đang bận đánh nhau cũng dừng động tác lại, đã có rất nhiều người hướng Mặc Phong mà sát khí nổi lên
Mà Mặc Phong bây giờ thì không có thời gian để ý đến người khác, hắn đánh cược vào nụ hôn này, hắn thích nàng, hắn muốn nàng chỉ là của riêng hắn, những cảm xúc đó dần khuếch tán trong lòng, không cách nào trừ bỏ
[ Tinh! Hảo cảm +5, tổng 95 ]
Cảm nhận được nàng không phản ứng gì, Mặc Phong đánh bạo, vươn đầu lưỡi, liếm môi nàng
Lãnh Tử Nguyệt đang trong thẫn thờ, cảm nhận được thứ mềm mại đang len lỏi vào trong miệng, nàng giật mình hồi thần lại, sát khí bùng nổ, đánh bay Mặc Phong ra xa
“ Muốn chết!! “ Bảy thanh linh kiếm hiện ra bên cạnh nàng, tất cả chĩa về phía Mặc Phong, chuẩn bị lao tới
[ Kí chủ! Bình tĩnh lại, thẻ tích phân không thể giết!! ]
Nghe được tiếng hệ thống, Lãnh Tử Nguyệt bình tĩnh hơn, nhưng sát khí quanh người cũng không giảm
' Ta không giết hắn '
[ Người rõ ràng là muốn giết hắn! ] Nó có thể khẳng định, sát khí vừa rồi chính là nàng muốn giết người
' Không có, vừa rồi chỉ là kịch bản của ta '
[....haha...vậy sao?.. ] Tin người ta chết lâu rồi...
Lăng Hàn bay đến, kéo Lãnh Tử Nguyệt vào lòng, ánh mắt nhìn Mặc Phong mang theo đề phòng cùng cảnh giác, bàn tay hắn vẫn nắm chặt thanh linh kiếm
Quân Triệt cùng Sở Tiêu đang để ý đến tình hình bên này mà mất cảnh giác, bị Mặc Vô Tà dùng một chưởng đánh trọng thương rơi xuống đất, cả người chồng chất vết thương
Lãnh Tử Nguyệt thoát khỏi Lăng Hàn, tiến đến đút mỗi người một viên thuốc, thu lại sát khí, nàng thả linh khí còn lại trong người ra
Linh khí cùng ma khí đồng thời được nàng thả ra, bọn chúng tuy đối lập nhau nhưng ở bên cạnh nàng lại hài hòa đến kì lạ
“ Xin lỗi, nhưng ta không còn nhiều thời gian nữa, nên giải quyết nhanh một chút, có chuyện gì về sau rồi nói “
Tất cả mọi người không nói gì, nhưng từ ánh mắt nàng cũng hiểu, bọn họ đã đồng ý
“ Giúp ta giữ chân hắn “
“ Được “
“...Cẩn thận “
Nghe được lời này của nàng, cả đám nam nhân không khỏi mỉm cười
Nàng....cuối cùng cũng trở lại rồi...!
“ Ừ “
Lăng Hàn dẫn đầu đám người lao về phía Mặc Vô Tà, từng nhát kiếm đâm đến nhưng lại không làm đối phương bị thương nặng, dù gì thân thể này cũng là của Tử Thiên
Mặc Vô Tà dần rơi vào thế bị động, biết lần này không thoát khỏi việc bị thương, hắn dồn ma khí vào thanh ma kiếm, hai khí lực va chạm vào nhau, linh kiếm của Sở Tiêu bị gãy thành hai mảnh
“ **Là các ngươi ép ta,...dù hôm nay có chết, ta cũng phải lôi các ngươi theo cùng**!! “
Khuôn mặt Mặc Vô Tà dần trở nên vặn vẹo, trái ngược với vẻ anh tuấn tà mị của Tử Thiên
Lãnh Tử Nguyệt đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, nàng ném cho Sở Tiêu một thanh băng kiếm “ Cầm lấy “
Sở Tiêu đưa tay bắt lấy kiếm, hướng nàng mỉm cười
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu với hắn rồi quay qua hướng Mặc Vô Tà
“ Nên kết thúc rồi “
Lời vừa nói xong, thân thể nàng liền hóa thành những tia sáng, ở trước ánh mắt kinh hãi của mọi người bị linh kiếm xung quanh nàng hấp thụ
“ Nàng.....điên rồi sao..? “ Cả thân thể Lăng Hàn đều run lên, hắn hoảng loạn bắt lấy những tia sáng đó nhưng không được, chúng đều xuyên qua tay hắn mà dung nhập vào những thanh kiếm
“...Đừng mà...sư phụ... “
“ Sư phụ!!!! “ Hồng Lăng lao đến gào thét lên trong sự bất lực
“ **Thiêu đốt linh hồn....hahaha!!! Vì muốn giết ta nàng vậy mà lại thiêu đốt linh hồn chính mình a**!!!...” Mặc Vô Tà điên cuồng cười, hắn có thể cảm nhận được, lần này hắn tiêu thật rồi
“ Không...nàng sẽ không sao...sẽ không sao... “ Quân Triệt đứng đờ ra, môi hắn run run lẩm bẩm từng chữ, nụ cười chưa kịp thu lại trên môi Sở Tiêu trở nên run rẩy, trái tim Mặc Phong như bị bóp nghẹt lại
“.....đúng không..? “