Tát Nặc Tư Hạ cười nhạt “ Vậy mà lại cùng nhau đi ăn cơm rồi...”
Lãnh Tử Nguyệt thấy hắn tự dưng đang nói đột nhiên dừng lại không khỏi thấy kì lạ quay sang nhìn một chút, chỉ thấy hắn đang nhìn chằm chằm hộp cơm không động đũa
“ Sao vậy? “ Lãnh Tử Nguyệt khó hiểu, cơm rất ngon mà
Tư Đồ Nặc Vũ ở ngồi bên cạnh cô lên tiếng, ánh mắt tội nghiệp nhìn sang Tư Hạ
“ Hay chúng ta đổi cái khác? “
“ Thật sự khó ăn đến vậy sao? “ Lãnh Tử Nguyệt cầm đũa gắp một miếng sườn trong hộp cơm Tư Hạ ăn thử “ Đâu có, rất ngon mà “
Đúng lúc này Dạ Ảnh quay lại, trên tay cầm theo ba hộp giống hộp sữa dâu cùng một chiếc bánh kem chocolate, khóe môi khẽ cong lên, cười như không cười
“ Cậu đừng quên họ không phải người “
Tiếng của hắn không nhỏ, trong phút chốc có rất nhiều ánh mắt đều tề tụ về phía bên này, Tát Nặc Tư Hạ khẽ liếc mắt, lạnh lùng nhìn hắn
Dạ Ảnh không thèm để ý “ Tôi nói sai sao, cậu chính là không phải người “
Tát Nặc Tư Hạ:“......”
Cảm giác như hắn đang chửi mình..., mặc dù đúng là như vậy...
Lãnh Tử Nguyệt như ngộ ra điều gì đó, liên tục gật đầu “ Ừ, không phải người “
Tát Nặc Tư Hạ:“......”
Tư Đồ Nặc Vũ “........”
Dạ Ảnh suýt chút nữa thì không nhịn được cười, bả vai hơi run run, nhưng sau khi nghe thấy câu nói tiếp theo của Lãnh Tử Nguyệt thì khuôn mặt bỗng đen lại
“ Cậu cũng không phải người “
Tư Đồ Nặc Vũ không nể mặt chút nào cười ra tiếng, khóe môi Tư Hạ cũng cong lên một độ cong nhỏ khó nhìn thấy
Dạ Ảnh buồn bực, cục súc cầm hai hộp nhìn giống sữa trên tay ném cho Tát Nặc Tư Hạ cùng Tư Đồ Nặc Vũ
“ Không cần cảm ơn “
Chiếc bánh thì rất cẩn thận đặt xuống bên cạnh Lãnh Tử Nguyệt “ Của cậu “ Còn không quên nở nụ cười tỏa nắng chuẩn đẹp trai
Bữa ăn này trôi qua có vẻ không tồi,...nếu không có những ánh mắt tóe ra tia sét của mấy người nào đó
Sau khi ăn xong, Tát Nặc Tư Hạ đưa Lãnh Tử Nguyệt về lớp, và đương nhiên hai người kia cũng đi cùng
Cả đoạn đường, có rất nhiều ánh mắt nhìn cô, mặc dù thường ngày cũng có không ít, nhưng lần này không giống, ánh mắt họ mang theo nét khinh bỉ cùng chán ghét
Lãnh Tử Nguyệt: (─.─||? Một dấu hỏi chấm to đùng trên đầu
Tư Đồ Nặc Vũ cũng phát hiện ra điều bất thường, không khỏi nhíu mày
“ Có chuyện gì vậy? “
Lãnh Tử Nguyệt nhún nhún vai, tỏ vẻ mình không biết
“ Vậy tại sao bọn họ nhìn cô đầy thù hận như vậy? “
Lãnh Tử Nguyệt nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ “... Chắc bị thần kinh “
Tư Đồ Nặc Vũ:“.......”
Mọi người:“........”
Dạ Ảnh tiện tay tóm một nam sinh lại, bàn tay dùng sức
“ Có chuyện gì? “
Nam sinh đột nhiên bị tóm nhìn hắn đầy sợ hãi, giọng nói cũng run run
“ Diễn đàn...ở trên diễn đàn.. “
Dạ Ảnh thả hắn ra, cầm điện thoại lên diễn đàn của trường
Đập vào mắt đầu tiên chính là bức ảnh hắn đang ôm Lãnh Tử Nguyệt, cùng bức hình khi cô bước ra từ trong xe Tát Nặc Tư Hạ, kèm theo dòng chữ ' Hồ ly tinh không biết xấu hổ, câu dẫn hết người này đến người khác '
Khuôn mặt Dạ Ảnh khẽ trầm xuống, Lãnh Tử Nguyệt cũng hiếu kì mà ngó vào, rồi thản nhiên mà lùi ra, bóc một viên kẹo bỏ vào miệng ( Chuẩn bị diễn kịch)
“ Sao vậy? “ Tư Đồ Nặc Vũ thấy Dạ Ảnh trầm mặt, khó hiểu hỏi cô
“ Trong đó có hồ ly tinh “
“ Hồ ly tinh? “ Tư Đồ Nặc Vũ chớp chớp mắt “ Hồ ly tinh gì? “
“ Tôi đó “
Khóe miệng ba người đồng loạt co rút, mí mắt giật giật nhìn cô
“ Trong đó viết thế mà...” Đôi mắt to tròn dần xuất hiện hơi nước, Lãnh Tử Nguyệt ủy khuất lên tiếng
Tát Nặc Tư Hạ đưa tay giật lấy điện thoại trên tay Dạ Ảnh, nhìn một lát rồi cả người cũng trở nên trầm xuống, Tư Đồ Nặc Vũ cũng liếc qua, nhất thời nuốt nước bọt, tầm mắt không tự chủ nhìn qua Dạ Ảnh cùng Lãnh Tử Nguyệt
Hít một hơi thật sâu, Tư Hạ ném điện thoại trở lại trong tay Dạ Ảnh, nói với Nặc Vũ bên cạnh “ Tôi không muốn nhìn thấy nó một lần nào nữa “ Giọng hắn lạnh lùng “...còn cả người đăng...lẫn người chụp “
Lời vừa dứt, Tát Nặc Tư Hạ sắc mặt âm trầm rời đi, mặc kệ những người khác
Tư Đồ Nặc Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ, quay sang nhìn Lãnh Tử Nguyệt, kín đáo nở nụ cười gợi đòn với cô rồi cũng bỏ đi
Lãnh Tử Nguyệt:“.........” Rồi cũng sẽ có lúc TRẪM mần thịt tên tiểu yêu tinh này (╬ ー_ー゛)
Dạ Ảnh thấy Lãnh Tử Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tát Nặc Tư Hạ rời đi, mắt hơi híp lại, nhưng giọng lại mềm nhẹ hơn vài phần
“ Không sao chứ? “
Nước mắt cô rưng rưng nhìn hắn lắc đầu
“ Không sao...nhưng, hình như hai người họ rất giận thì phải “
Dạ Ảnh mặt không biểu tình tiến lên kéo cô đi
“ Hắn không phải là người “
Lãnh Tử Nguyệt:“...(ー_ー゛)“....Có cần nhấn mạnh từ ' Không phải là người ' như vậy không
“ Đừng quan tâm đến những gì trên đó viết, họ nói vậy là vì họ ghen tị với cậu, không cần để ý nhiều “
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu “ Ừm “ một tiếng, miệng vẫn không quên nhai nhai viên kẹo, Dạ Ảnh nhìn không khỏi cảm thấy buồn cười
' Hệ thống dởm '
[ Bổn hệ thống không có dởm ]
' Bớt nhiều lời, đổi cho ta mấy cây kẹo '
[ Hử? Dạ thiếu, cậu cần kẹo làm gì, cũng chưa thấy cậu ăn bao giờ ]
' Cứ đưa cho ta là được rồi '
[...Ồ ]
Dạ Ảnh giả bộ đút tay vào túi, một lát sau rút ra ba cây kẹo chocolate quơ quơ trước mặt cô