Dạ Ảnh giả bộ đút tay vào túi, một lát sau rút ra ba cây kẹo chocolate quơ quơ trước mặt cô
Đôi mắt đầy nước của Lãnh Tử Nguyệt nhìn chằm chằm vào nó không rời mắt, Dạ Ảnh khóe miệng cong lên, bắt đầu dụ dỗ
“ Nếu cậu không khóc nữa thì tôi cho cậu “
Ngay trong một tích tắc, Lãnh Tử Nguyệt vừa chớp chớp mắt một cái, mở ra, những giọt nước liền biến mất không trông thấy
Dạ Ảnh “......” Cái này cũng không khỏi quá lợi hại rồi...
Hắn bất đắc dĩ thở dài, nhét kẹo vào tay cô
Nhìn Lãnh Tử Nguyệt cầm cây kẹo mà cười vui vẻ, Dạ Ảnh bất giác nhìn cô cười dịu dàng
[ Cảnh báo!! Cảnh báo!! Chỉ số cảm xúc vượt quá sự cho phép, mong điều chỉnh lại ]
Dạ Ảnh giật mình đờ người ra, cả người bất giác hơi run lên
Hắn...làm sao vậy...?
Dạ Ảnh nhìn bàn tay nhỏ bé bên trong tay mình, đột nhiên buông ra, không nói một lời liền bỏ đi
Lãnh Tử Nguyệt khó hiểu gọi hắn lại nhưng bị Dạ Ảnh vờ như không nghe thấy, không quay đầu lại, tiếp tục rời đi
' Hắn lên cơn gì vậy? '
[ Ai biết ] Hệ thống thở dài [ Con người quả là loài động vật khó hiểu mà ]
Nhìn ba cây kẹo trong tay, Lãnh Tử Nguyệt ngẩn người, miệng đáp theo phản xạ
' Hắn không phải người '
[......]
* Ở một nơi khác *
[ Dạ thiếu...]
' Gì? '
[ Ta cần nhắc nhở cậu, đây chỉ là thế giới trong tiểu thuyết, bọn họ cũng chỉ là một nhân vật được thiết lập sẵn trong đó, cho nên cậu tuyệt đối không được có tình cảm với bất cứ người nào ở đây ]
'.....'
[ Dạ thiếu!...] Thanh âm hệ thống trầm xuống
'...Biết rồi '
[ Để ta xóa bỏ cảm xúc cho cậu ]
'.....Ừ '
[ Xóa bỏ cảm xúc ________ Thành công ]
Dạ Ảnh lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa rồi còn hoang mang dần trở nên thờ ơ lạnh lùng, hắn xoay người quay trở lại chỗ cô
...
“ Xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi “
Lãnh Tử Nguyệt vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dạ Ảnh đang chạy tới, mỉm cười với mình, mắt cô hơi híp lại, rồi cũng nở nụ cười đáp lại
“ Có chuyện gì sao, đột nhiên lại chạy đi... “
“ Không có gì, không có gì, chúng ta mau đi thôi “ Dạ Ảnh xua tay rồi kéo cô đi
“ Tư Hạ, cậu sao vậy?...Đợi tôi với, cậu đi nhanh vậy làm gì? “
Tư Đồ Nặc Vũ nhìn người sắc mặt âm trầm đi ở phía trước mà bất đắc dĩ thở dài, nhanh chóng đuổi theo
“ Cậu dạo này lạ lắm nha, từ khi nào nhỉ?...À, đúng rồi, từ khi cậu gặp Lãnh Tử Nguyệt là bắt đầu như vậy rồi “
Tát Nặc Tư Hạ dừng lại, nhìn chằm chằm Nặc Vũ khiến hắn nổi da gà
“ Ánh mắt đó là sao, tôi chỉ nói sự thật thôi mà “
Thu tầm mắt lại, Tát Nặc Tư Hạ lại tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ Tư Đồ Nặc Vũ
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Nặc Vũ sau khi nghe xong sắc mặt đột nhiên thay đổi
“ Cái gì!!? “
Tát Nặc Tư Hạ nhíu mày “ Có chuyện gì sao? “
Vẻ mặt Tư Đồ Nặc Vũ âm trầm “ Hàng sáng nay chúng ta lấy...bị cướp rồi “
“ Cái gì!!? “
“ Lãnh Tử Nguyệt, cô giáo tìm cậu “
Đang gục xuống bàn ngủ, đột nhiên bị một nữ sinh gọi dậy, tâm trạng cô thật sự không tốt, nhưng vẫn đứng dậy, đi theo người đó ra ngoài
Đi mãi đi mãi mới phát hiện ra có điều không đúng, nữ sinh này dẫn cô đi khá xa rồi, hướng đi có lẽ là phía sau trường mà quan trọng hơn là càng ngày càng ít người ở đây
Lãnh Tử Nguyệt ngừng lại, bóc một chiếc kẹo ra ăn
Nữ sinh đó thấy cô dừng lại cũng quay đầu lại nhìn “ Ở ngay phía trước thôi “
“ Không cần ở phía trước đâu, ở đây không có ai, các người không cần trốn nữa, ra hết đi “
Sau lời cô nói, xung quanh chợt trở nên tĩnh lặng, một lúc sau một đám người khoảng mười người mới từ chỗ tối nhảy ra
“ Tại sao cô biết bọn tôi ở đây? “ Một tên chùm kín toàn thân áo đen tiến lên hỏi ( Mặc dù cả đám vừa nhảy ra toàn là mặc đồ màu đen)
Thật không ngờ cô lại có thể biết về sự hiện diện của bọn họ
“ À, chắc là do ta có haki quan sát “
[........ ] Haki quan sát là cái quỷ gì...(T_T)
[ Kí chủ, xem ít anime thôi ]
' Ngươi im đi '
[...... ]
“ Haki quan sát? Là gì? “ Tên vừa rồi tiếp tục nghi hoặc hỏi
“ Ờm..., để xem, ví dụ nha, nó có khả năng giúp chúng ta nhận thấy sự hiện diện của một số thứ mà mắt thường sẽ không thể nhìn thấy, nó cũng giống như là năng lực cảm nhận hay là đại loại thế “
“ Vậy....làm sao thì mới có được haki quan sát? “
Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười thật tươi “ Đợi đến lúc ngươi giết được ta là được “
Nhìn nụ cười của cô mà cả đám rùng mình, tên áo đen bên cạnh nghe nãy giờ đã mất hết kiên nhẫn, quay sang trừng tên còn lại
“ Đừng đứng đó tán nhảm nữa, nhanh bắt người đi “
Nhận được lời nhắc nhở của đồng bọn, tên kia cũng không tiếp tục hỏi nữa mà hướng ánh mắt về phía cô, tất cả chuẩn bị hành động
“ Hầy, tại sao các người cứ thích bạo lực là thế nào nhỉ, hòa bình nhẹ nhàng tâm sự có phải tốt hơn không “
Hệ thống nhìn Lãnh Tử Nguyệt bẻ bẻ ngón tay mà âm thầm mặc niệm cho bọn chúng
Người thích bạo lực chân chính...chính là kí chủ nhà nó mới phải...