Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 104: Chương 104: Thế giới 4: Mạt Thế (15)




Sau tiếng của hệ thống chính là tiếng mở cửa xe

Tinh thần lực của Lãnh Tử Nguyệt rất cường đại, giác quan cũng rất nhạy bén, chỉ nghe tiếng bước chân, anh cũng có thể đoán được có bao nhiêu người

Năm người

Không đợi bao lâu, nhóm năm người cũng xuất hiện trước mặt Lãnh Tử Nguyệt

Anh theo phản xạ của một người bình thường mà cảnh giác, tay cầm súng cũng xiết chặt

Người đầu tiên bước vào là một người đàn ông vạm vỡ, nhìn bề ngoài có vẻ là người hơi nóng tính, nhưng rất ưa nhìn, khi bước vào nhìn thấy thanh niên thì hơi kinh ngạc

Theo sau hắn là bốn người còn lại, ba nam và một người phụ nữ

Một người đàn ông trong đó có gương mặt tuấn mĩ, ánh mắt sắc bén lạnh lùng chính là người lần trước Lãnh Tử Nguyệt nhìn thấy trong lúc thoát khỏi đàn tang thi khi bị tắc đường

Nhìn thấy y, Lãnh Tử Nguyệt theo bản năng tìm hình bóng có vẻ quen thuộc kia, tầm mắt liền dừng lại trên người một thiếu niên

Thiếu niên khoảng mười bảy tuổi, gương mặt thanh tú tinh sảo, cho dù không đẹp bằng người đàn ông vừa rồi nhưng lại mang cho người khác một loại cảm giác muốn bảo vệ

Lãnh Tử Nguyệt nhìn chằm chằm thiếu niên không nhúc nhích, ánh nhìn trắng trợn không một tia che giấu, những người khác cũng bắt đầu để ý đến, không gian đột nhiên im lặng đến quỷ dị

Huân Thừa Dụ liếc nhìn đến gương mặt tuấn mĩ của anh, hai má không tự chủ được đỏ lên, trốn đến phía sau người phụ nữ trung niên

Lúc này Lãnh Tử Nguyệt mới thu lại tầm mắt, hơi nhíu mày cúi đầu xuống

Không phải...

Huân Từ Liêm nhìn anh một lúc, sau đó không để ý, đi đến góc đối diện ngồi xuống, những người khác cũng theo sau

Tần Lãng đến gần Huân Từ Liêm nói gì đó, sau đó liền cùng Nguyên Hạo đi ra ngoài

Lãnh Tử Nguyệt ngồi ở một bên cảm thấy buồn chán, ngoảnh đầu nhìn về ba lô đằng sau, từ trong đó lôi ra hai cái bánh bao cùng chai nước bắt đầu ăn

Cái ba lô này là từ lúc đến đây Lãnh Nhược Hy đưa cho anh, nói cần nên khiêm tốn, không nên để người khác biết về chuyện dị năng không gian của anh

Vừa ăn vừa chơi điện thoại, bây giờ sóng và mạng đã bị cắt, không thể gọi hay lên mạng, nhưng nếu còn pin thì vẫn có thể chơi mấy game offline được

Huân Thừa Dụ nhìn Lãnh Tử Nguyệt ăn bánh bao ngon lành mà bụng cũng đói đến kêu lên, quay sang bên Huân Từ Liêm có chút kiêu ngạo hỏi

" Có gì ăn không? "

Huân Từ Liêm một ánh mắt cũng không thèm để ý đến hắn, hờ hững nhìn ra phía ngoài

Nhậm Doanh đau lòng con trai, bất mãn trách cứ

" Tiểu Dụ dù gì cũng là em mày, nó đang đói, mày cũng không đến nỗi một cái bánh cũng không thể cho nó chứ!? "

Tầm mắt lạnh lẽo của y liếc về phía bà ta, Nhậm Doanh không tự chủ được run lên một cái, ngậm miệng lại, không dám mở miệng nữa

Huân Thừa Dụ nhìn một màn này cũng không dám tìm y lộn xộn nữa, nghĩ đến một màn vừa rồi thanh niên tuấn mĩ nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt thoáng đỏ lên, hắn hơi mím môi, đứng dậy đi về phía Lãnh Tử Nguyệt

Cảm nhận được có người tới gần, Lãnh Tử Nguyệt khẽ nâng mắt lên, nhìn thấy người đến là ai, nghĩ nghĩ một chút, anh vẫn hỏi

" Có chuyện sao? "

Huân Thừa Dụ đỏ mặt, khuôn mặt tinh xảo hồng hồng, rất đáng yêu, nhưng không hiểu sao cảnh này khi vào mắt Lãnh Tử Nguyệt, anh chỉ cảm thấy phản cảm mà hơi nhíu mày

Thiếu niên ngượng ngùng, ánh mắt dâng lên hơi nước, đáng thương nhìn anh

" Tôi là Huân Thừa Dụ, mẹ tôi sức khỏe không tốt, từ sáng đến giờ vẫn chưa được ăn cái gì, không biết anh có thể chia cho chúng tôi một ít thức ăn hay không? "

Lãnh Tử Nguyệt nhướng mày nhìn về phía Nhậm Doanh, tầm mắt hạ xuống nhìn sang Huân Từ Liêm xa xa bên cạnh

Huân Thừa Dụ nhìn thấy, vội bổ xung " Đó là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, trên người anh ấy chỉ có một chút thức ăn, không đủ để chia cho chúng tôi "

Ý nói chính là, anh ta có thức ăn nhưng không muốn chia cho chúng tôi, anh không cần cho anh ta, với lại chúng tôi không thân, thậm chí còn có thể là kẻ thù

Lãnh Tử Nguyệt hơi cong khóe môi mỉm cười, khuôn mặt trắng bệch như trong suốt, khi cười lên lại đặc biệt đẹp, trong sáng như thiên thần

Huân Thừa Dụ ngẩn người, nhìn thanh niên đến xuất thần

Không để ý đến ánh mắt sắp dán vào mình kia, Lãnh Tử Nguyệt lấy ra hơn chục gói mì ăn liền cùng năm chai nước đưa cho hắn

" Cầm lấy "

Huân Thừa Dụ đưa tay nhận lấy, ngượng ngùng cúi đầu cảm ơn, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý liếc mắt đưa tình với anh

Lãnh Tử Nguyệt làm như không thấy, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình

Lãnh Nhược Hy đi ra ngoài tìm củi cũng không có xa nên khi xe của đám người Huân Từ Liêm đến gần cô cũng biết, không chần chừ, Lãnh Nhược Hy liền ném bó củi lên lưng Tiểu Bạch Lang, cấp tốc chạy về

Đến khi gần về đến nơi, liền bắt gặp hai người từ bên trong đi ra, theo phản xạ, cô liền nấp vào phía bụi cỏ bên cạnh, đợi hai người đi rồi mới chạy ra

Lãnh Nhược Hy quay lại dặn dò Tiểu Bạch Lang

" Trước hết xem thế nào đã, lát nữa nếu có chuyện gì, nhớ bảo vệ chủ nhân ngươi, nhớ chưa? "

" Ưh~ừ "

Như là hiểu được lời cô nói, Tiểu Bạch Lang khẽ kêu lên một tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.