Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 105: Chương 105: Thế giới 4: Mạt Thế (16)




Lãnh Nhược Hy bình tĩnh đi vào trong, Tiểu Bạch Lang ngoan ngoãn theo sau, vì không có ý dấu diếm, nên khi cô vừa bước đến cửa, hầu hết tất cả ánh mắt bên trong đều quay lại nhìn cô

Khẽ liếc qua ba người Huân Từ Liêm, Lãnh Nhược Hy có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, thản nhiên bước về phía Lãnh Tử Nguyệt

Cái liếc mắt này cũng làm cho Huân Từ Liêm có chút ngoài ý muốn, lúc đầu mới đến, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy thanh niên cả người yếu ớt mà sạch sẽ, y cứ nghĩ người đồng hành của anh sẽ là một vệ sĩ cường tráng mạnh mẽ, nhưng không nghĩ đến sẽ là một thiếu nữ

Nhưng đó chỉ là lúc đầu, bản năng của một người cầm đầu nói cho y biết, thiếu nữ này chính là một cường giả, là người không dễ chọc

Không bao lâu, sự chú ý của mọi người liền bị thu hút bởi sinh vật trắng trắng theo phía sau cô

Bọn họ không phải là chưa thấy sói trắng bao giờ, nhưng con trước mặt lại rất khác, nó rất có linh tính, từ khi xuất hiện đã dùng một đôi mắt sắc bén mà cảnh giác nhìn bọn họ

Nhưng buồn cười chính là, trên lưng nó đang vác một bó củi mà Lãnh Nhược Hy tiện tay ném lên, có vài cành còn sắp rơi xuống

" Lại đây "

Tiểu Bạch Lang nghe lời Lãnh Nhược Hy đi qua, cô chọn nơi không quá gần cũng không quá xa Lãnh Tử Nguyệt, đốt lửa cho anh sưởi ấm

Lãnh Tử Nguyệt nhìn một người một thú đang chăm chú làm việc, ánh mắt anh trở nên nhu hòa, đợi Lãnh Nhược Hy làm xong ngẩng đầu lên liền chạm phải tầm mắt của anh, trái tim đột nhiên đập mạnh một cái, lòng trở nên ấm áp mềm mại

Thấy anh vẫy tay với mình, cô đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống

Lãnh Tử Nguyệt liếc Tiểu Bạch Lang một cái, nó liền hiểu ý mà vòng qua sau lưng cho anh dựa vào, bàn tay ấm áp có chút lớn của anh cầm lấy đôi tay có hơi lạnh của Lãnh Nhược Hy

" Có lạnh không? "

Tiếng anh có chút nhẹ lại hơi khàn khàn, rất dễ nghe, Lãnh Nhược Hy có chút mất tự nhiên, lắc đầu, muốn rút tay lại nhưng Lãnh Tử Nguyệt lại nhanh hơn một bước, cánh tay hơi dùng lực, kéo cô ngã tựa vào tấm lông mềm mại ấm áp của Tiểu Bạch Lang, một cái chăn vòng qua, che lấp cả người cô, chỉ để lộ ra đôi con ngươi đen láy có chút hoảng hốt

" Ngủ đi, để anh canh cho "

Một cảm giác an toàn bao chọn toàn thân, ấm áp đến nỗi khiến người cảm thấy lạ lẫm

Nhóm người Huân Từ Liêm bên kia thì cật lực áp sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, nghiêng đầu nhìn sang một bên, một bộ đều là bộ dạng mắt không thấy, tâm không phiền

Đây chính là khi dễ cẩu độc thân bọn họ đây sao...

Không bao lâu sau, hai người Tần Lãng cùng Nguyên Hạo cũng đem hai bó củi lớn trở lại, vừa vào đến cửa liền thấy xuất hiện thêm một thiếu nữ cùng một con sói trắng bên cạnh thanh niên, ngoại trừ có chút bất ngờ ra thì cũng không có phản ứng gì lớn

Một buổi tối cứ vậy mà trôi qua trong bình yên

Sang ngày hôm sau, trời còn chưa kịp sáng, Lãnh Tử Nguyệt vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột ngột mở mắt ra

Trong tay không biết từ bao giờ xuất hiện một thanh kiếm, anh khẽ vuốt ve thân kiếm, đến khi nó nhẹ rung lên một cái, khóe miệng anh không tự chủ được mà cong lên

Phía bên góc đột nhiên có tiếng động, Lãnh Tử Nguyệt nhìn sang, là Nguyên Hạo đang cầm cái gì đó đưa đến trước lửa để nướng. Nhưng có lẽ vì không hay làm việc này cho nên loay hoay một lúc cũng không biết nướng làm sao

Đợi lúc lâu cũng không nhìn nổi nữa, cuối cùng anh đứng dậy, đi đến gần, dứt khoát cướp lấy

" Là khoai lang sao? "

Đột nhiên bị cướp mất đồ ăn, Nguyên Hạo sửng sốt một lúc, đến lúc nhìn người đến là ai, hắn có chút không biết làm sao

Lãnh Tử Nguyệt không để ý đến hắn, anh cầm lấy củ khoai vùi vào trong than

" Nướng khoai phải nướng bằng than, chứ không nên lấy lửa để đốt "

Sau khi Nguyên Hạo phản ứng lại liền không phục mà phản bác

" Chẳng nhẽ lửa không nướng được hay sao? "

Lãnh Tử Nguyệt nhàn nhạt cười, đôi mắt có chút hài hước mà chớp chớp

" Có thể nha, nếu anh ăn được thì không thành vấn đề "

Không hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt nhàn nhạt ý cười của anh mà Nguyên Hạo cảm thấy có hơi nguy hiểm, liền dứt khoát từ chối

" Vẫn nên nướng bằng than đi "

Trời vẫn còn chưa sáng, không có ai nói gì, bầu không khí rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tanh tách của ngọn lửa vang lên thật rõ ràng

" Anh chỉ có hai người thôi sao? "

" Hửm? " Lãnh Tử Nguyệt đang thất thần đột nhiên được hỏi, nhất thời không có nghe rõ, Nguyên Hạo cũng kiên nhẫn mà hỏi lại

" Bên ngoài bây giờ nguy hiểm như vậy, mà bên anh chỉ có hai người thôi sao? "

" À, chuyện này sao... " Anh nghĩ nghĩ, sắp xếp lại câu trả lời mà mình muốn nói

" Lúc đầu cũng rất nhiều người, nhưng có một vài biến cố sảy ra, cuối cùng hai chúng tôi bị tách ra "

" Thì ra là vậy " Nguyên Hạo có chút cảm khái mà thở dài

" Trời đúng là muốn tuyệt đường sống của con người mà, tự nhiên lại sảy ra mạt thế, chúng tôi còn đỡ, không giống như anh, một người yếu ớt lại mang theo một bạn gái nhỏ, như vậy không phải là chịu chết thì là gì "

Cái này đâu thể trách ông trời, anh phải trách mẹ tác giả của mấy người mới đúng chứ

Lãnh Tử Nguyệt chỉ cười trừ, nhưng đột nhiên phản ứng lại lời Nguyên Hạo vừa nói, anh có chút khó hiểu

" Bạn gái? Bạn gái nhỏ gì cơ? "

Nguyên Hạo chỉ vào Lãnh Nhược Hy đang yên giấc ngủ

" Đó không phải bạn gái nhỏ của anh sao? "

A...

Lãnh Tử Nguyệt trừng hắn một cái

" Con bé là em gái tôi "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.