Tất nhiên, ở trong huyết tộc Mộ Ngôn cũng siêu nổi.
Chỉ cần là huyết tộc, tức sẽ hận Mộ Ngôn.
Nhân loại này dựa vào Vương chống lưng, cứ tùy ý làm bậy, muốn gì là làm đó!
Hơn nữa!
Rõ ràng đã là huyết tộc quản gia, vậy mà còn dám trà trộn vào trong huyết săn của nhân loại?
Có phải tìm chết hay không?
Nhóm huyết tộc muốn đi diss con người âm hiểm xảo trá này.
Kết quả......
Cái đuôi nhỏ bị người này túm gọn.
Một số huyết tộc quyền quý thiếu chút nữa không bùng nổ, mẹ nói nhân loại này từ nơi nào bắt được cái đuôi nhỏ của bọn họ.
Thế nên, nhóm huyết tộc bị quản gia của Vương túm cái đuôi nhỏ, nghẹn khuất không thôi, rồi lại giận mà chẳng dám nói gì.
Rõ ràng là con chíp hôi, vậy mà không có huyết tộc nào dám chân chính đi giết con hàng này.
Một nhân loại sống so với huyết tộc quyền quý còn muốn quyền quý hơn nữa, bảo huyết tộc làm sao có mặt mũi nói ra bên ngoài?
Thiếu niên lãnh đạm uhm một tiếng, cũng không biết có phải đáp ứng hay không, thái độ không tỏ rõ.
Trì Mộ cũng không dám hỏi thêm, chỉ gật đầu, nhưng không nói thêm gì.
·
Bầu không khí quỷ dị lẩn quẩn bên trong xe.
Mộ Ngôn một bên lái xe, một bên thông qua kính chiếu hậu nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn ăn cà chua.
Lúc này Vưu Tư đã tháo mũ xuống, mái tóc bạc xoã trên lưng ghế, trải xuống trường bào tôn quý màu đen có hoa văn phục cổ, trên vai trái, đeo một ghim cài áo màu bạc.
Ghim cài áo thoắt ẩn thoắt hiện.
Qua một lát, thiếu niên tuỳ tay bóp nát quả cà chua đã khô, quả cà chua trong tay liền hoá thành tro bụi.
Thiếu niên cơ hồ không có dao động nội tâm gì.
Dù có cảm ứng tâm linh, nhưng chỉ khi cảm xúc có dao động rõ ràng, Mộ Ngôn mới có thể cảm giác được trong lòng Vưu Tư suy nghĩ gì.
Tâm cơ boy này, lòng dạ sâu thâm như biển, cơ bản chẳng có độc thoại nội tâm gì cả.
Tới lâu đài, thiếu niên sãi chân dài, đi ở đằng trước Mộ Ngôn.
Không nói tiếng nào, quẩn quanh người là một luồng áp suất thấp, để người toàn thân run rẩy.
Đây là lại làm sao nữa?
Mộ Ngôn hiểu không nổi tâm tư thâm trầm của Vưu Tư, cũng lười đi hiểu, thế nên đưa Vưu Tư đến trước cửa phòng thì định đi ngay.
Nhưng thiếu niên thân hình bỗng dừng lại ở trước cửa.
Mộ Ngôn đang muốn hỏi, bất thình lình, một luồng hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào bên trong da thịt, còn chưa kịp có phản ứng.
Cô đã bị người chặn ở trước tường.
Thiếu niên trước mặt, đồng tử không biết đã đổi sang màu huyết bao giờ, trong mắt lấp loé vẻ tà ác và yêu dị.
Ánh mắt thiếu niên có sự cố chấp và tính chiếm hữu.
Chiều cao của Vưu Tư so ra kém Mộ Ngôn một tý, hắn cơ hồ là ghì xuống cà vạt của Mộ Ngôn để Mộ Ngôn cong người xuống.
Đột nhiên không phòng bị bị chặn vách tường.
Chỉ một thoáng sửng sờ, thiếu niên đã sát lại gần Mộ Ngôn hơn.
Đôi mắt đỏ tươi màu máu phủ đầy nét âm trầm và chiếm hữu.
Chạm phải ánh nhìn khó hiểu của Mộ Ngôn, thiếu niên nghiêng đầu, chợt nở rộ một nụ cười ngây thơ.
“Anh trai quản gia, tôi đói bụng.”
Giọng hắn khàn khàn lười biếng, đôi huyết đồng như đá quý dần trở nên thâm thúy và yêu dị hẳn.
Như một cơn lốc xoáy muốn cuốn trôi người ta vào trong đó.
Không biết có phải do con mắt của Mộ Ngôn có vấn đề hay không, cô vậy mà cảm thấy, Vưu Tư hiện tại có thể sắc đẹp thay cơm rồi.
Nhìn môi hắn đỏ một màu như nhuộm máu, diễm lệ mà mị hoặc.
Trong đầu Mộ Ngôn bỗng dưng hiện ra hình ảnh nụ hôn, ở vị diện trước...
Quý Lan Âm đỏ mặt, đôi mắt long lanh, hơi thẹn thùng giống như đang ăn khớp với dáng vẻ của thiếu niên hiện giờ.
Đồng tử của Vưu Tư sâu thẩm, khóe môi nhoẻn một nụ cười thực hiện được mưu đồ, hắn nhón chân muốn kê sát vào Mộ Ngôn.
Đầu nghiêng nghiêng, tới gần cổ của Mộ Ngôn.
Hắn há miệng nhe răng, hai chiếc răng nanh trắng bóng, sắc nhọn trồi ra.