Hắn nhìn thiếu niên ở trước mặt, hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt, “Anh trai quản gia, nhanh lên nha, tôi đói bụng.”
Phong cách cao lãnh của huyết vương biến đổi quá đột ngột.
Mộ Ngôn thì một tay cầm dao, đặt lên mạch máu mu bàn tay mình, mặt không mang cảm xúc.
Mà một màn này phải kể lại từ buổi sáng ngày hôm sau khi Mộ Ngôn làm quản gia.
Vưu Tư đã từ trong quan tài trèo ra từ sớm, rồi không biết từ lúc nào đã leo lên giường của Mộ Ngôn.
Miệng hơi há, hai chiếc răng nanh sắc nhọn nhô ra, ngay khi sắp sửa chạm đến Mộ Ngôn, Mộ Ngôn đột nhiên tỉnh giấc.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Vưu Tư mê mang chớp chớp cặp huyết đồng, lúc hắn đói khát, đồng tử sẽ biến ngay sang màu máu.
Rồi sau đó, thì hắn khó chịu, Mộ Ngôn thế nhưng cả gan ngăn cản hắn, đang định hút tới luôn.
Thì thấy Mộ Ngôn xách hắn lên một cách nhẹ như bâng, sau đó để chân trần bước xuống giường. Lâu đài to như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Mộ Ngôn đặt Vưu Tư lên ghế, cầm lấy chiếc cốc, máu cô đã nuôi rất lâu mới nuôi trở lại.
“Vương, cậu muốn uống bao nhiêu?” Mộ Ngôn giữ nụ cười ưu nhã kiểu quý tộc, hỏi bằng chất giọng ôn hoà.
Tiểu thiếu niên này tựa hồ vừa thức dậy nên còn mê mang, nghiêng đầu, nghe thấy Mộ Ngôn hỏi.
Đầu lưỡi mềm mại liếm chiếc răng nanh, “Rất nhiều rất nhiều.”
Mộ Ngôn: “......”
Bởi thế, mới có một màn đó——
Vưu Tư đung đưa chân, trên mặt mang nụ cười ngây thơ hồn nhiên, “Anh trai, anh cắt nha?”
Thế là, Mộ Ngôn mặt không cảm xúc rạch một đường xuống tay mình.
Khuôn mặt tuấn mỹ ngây ngô trắng nhợt đi, nhưng giữa hàng mi lại không chau lấy một cái.
Đôi đồng tử đỏ sậm như máu của Vưu Tư sâu thẫm, đưa mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cốc chân dài nọ.
Máu đỏ tươi từng chút từng chút dâng lên bên trong cốc, đã yêu mị lại quyến rũ chết người.
Đợi tới nửa ly, Mộ Ngôn thu hồi tay.
Vưu Tư lại ngước mắt nhìn Mộ Ngôn, sau đó cười cười, hai chiếc răng nanh trồi ra, nụ cười ngọt ngào.
“Lại đây.”
Vưu Tư hướng Mộ Ngôn ngoắc ngoắc tay, chờ lúc Mộ Ngôn đến, Vưu Tư cầm tay Mộ Ngôn lên.
Trên đó có một vết thương đỏ thẩm.
Tay thiếu niên trắng nõn và thon dài, vết thương đó tựa như chút tì vết ở trên một tác phẩm nghệ thuật vốn nên hoàn mỹ.
Vưu Tư cúi người, dán cánh môi mềm mại lên miệng vết thương.
Mộ Ngôn sựng lại, ánh mắt dừng ở trên người Vưu Tư.
Mu bàn tay hơi ngứa ngáy, hơi thở lạnh lẽo xuyên qua mu bàn tay lan dọc toàn thân.
Một lát sau, Vưu Tư ngẩng đầu, cũng không nhìn Mộ Ngôn, duỗi tay cầm lấy chiếc cốc chân dài.
Mộ Ngôn nhìn mu bàn tay, vết thương chổ đó đã phục hồi như cũ.
Liếm một cái là khỏi hẳn?
Cô nhướng mi, ánh mắt dừng trên đôi môi nhỏ nhắn của Vưu Tư nhìn một hồi, sau đó rời mắt đi.
Máu của Mộ Ngôn không thể nghi ngờ là thức uống bổ dưỡng nhất cho Vưu Tư, không bao lâu sau, cặp đồng tử huyết hồng của bạn nhỏ đã dần trở về màu hổ phách.
Vẻ bình tĩnh cũng quay trở lại.
Vưu Tư quay đầu qua, chạm phải ánh nhìn mang ý vị không rõ của thiếu niên ở đối diện.
Hắn mím môi, đôi mắt hổ phách nhìn trả lại.
Thì thấy thiếu niên tuỳ ý buông xuôi tay, đứng ở một bên, môi ngậm nụ cười hoàn mỹ không tì vết.
Rồi nghe thấy tiếng thiếu niên sáng sủa vang lên, “Vương, cần phải đi rồi.”
Vừa mới đản sinh, huyết vương không thể nghi ngờ, bận.
Chúng trưởng lão huyết tộc nghĩ rằng Vưu Tư chưa truyền thừa ký ức đời trước, nên vọng tưởng muốn khống chế Vưu Tư.
Còn Vưu Tư thì mang bộ dạng cao lãnh, một đôi mắt trong trẻo, ngồi nghe trưởng lão hỏi chuyện.
Rồi đôi mắt trẻo đó nhìn qua Mộ Ngôn, “Anh trai quản gia, anh nghĩ sao nào?”
Vưu Tư bán đồng đội một trận quá tuyệt, quả nhiên, trưởng lão liền nhíu mày, không vui nhìn về phía Mộ Ngôn.
Không vui tự nhiên là vì, đường đường huyết vương thế nhưng gọi một nhân loại hèn mọn là anh trai.
Vì thế, đối mặt với những ánh mắt ghìm ngập sát ý của đông đảo huyết tộc.
Khoé môi của Mộ Ngôn không mất ý cười, “Vương, tôi cho rằng không ổn.”