Lời này thốt ra, càng nhiều huyết tộc sát khí phừng phực nhìn Mộ Ngôn hơn.
Vốn dĩ, nhân loại này có thể đi theo huyết vương hoàn toàn là nhờ vào máu của hắn, lại không nghĩ đến người này thật đúng là rất dám nói.
Chạm phải ánh mắt ăn thịt người của trưởng lão, Mộ Ngôn không mảy may sợ hãi.
Trưởng lão: Sớm hay muộn cũng giết chết nhân loại này.
Nhưng mà ——
Người tốt sống không lâu, tai họa để lại muôn đời.
Mộ Ngôn không chỉ không bị giết, còn sống đến mười năm.
Bởi thế, trong nội bộ huyết tộc đều biết, Vương chí cao vô thượng của họ giận không quan trọng, nhưng đắc tội với gã đàn ông thoạt nhìn ôn nhu vô hại bên cạnh vương, đó chính là sống không bằng chết.
Mười năm, thiếu niên đã trưởng thành thành thanh niên, trên người tràn ngập khí chất nho nhã như thiếu gia quý tộc cổ điển.
*
“Cạc cạc.”
Trăng tròn nhô cao, ánh trăng sáng ngời chiếu xuống khu rừng, mông lung mà thần bí.
“Uyển Uyển, chúng ta vẫn là chạy nhanh trở về đi thôi.”
Lúc này, trong khu rừng truyền ra một giọng nói run rẩy bất an.
“Nghe nói nơi này đều là huyết tộc cao giai, bị bắt được sẽ chết.”
Giọng nữ rất dè dặt, phát âm còn nghe rung rung.
Ngay sau đó, hai cô gái từ sâu trong khu rừng bước ra, hai người mặc đồng phục mang tiêu chí huyết săn, trang bị toàn thân.
Một thân bó sát dáng người nóng bỏng.
Hai người đứng ở ngoài khu rừng, nhìn về phía tòa lâu đài cổ xưa nằm dưới ánh trăng với vẻ mặt kinh diễm.
“Đó chính là tòa lâu đài trong truyền thuyết?” Cô gái được gọi là Uyển Uyển trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh diễm.
Nhưng cô gái đi bên cạnh cô ta thì ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, “Uyển Uyển, hay là chúng, chúng ta chạy nhanh đi thôi.”
“Sao được, khó khăn lắm đến một lần, dù gì mình cũng phải kiếm cái gì đó mang về lãnh công chứ.”
Giọng nói của Uyển Uyển mang theo vẻ nóng lòng muốn thử, “Chúng ta đi vào đó xem đi.”
Cô gái đi cạnh cô ta hiển nhiên không quá tán đồng.
Đúng lúc này, hướng bên đó xuất hiện một vài động tĩnh.
Hai cô gái sợ tới mức nhanh chân trốn trở vào khu rừng.
Có tiếng đánh nhau kèm theo mùi máu tươi lan trong không khí.
“Cạc cạc.”
Đàn quạ trong khu rừng bởi động tĩnh mà bay lên trời.
Ngay sau đó, dáng một người đàn ông đang đi không nhanh không chậm bỗng hiện ra trong tầm mắt của hai cô gái.
Bóng đêm mông lung, người đàn ông đạp ánh trăng từ từ mà đi tới, đêm sáng mông lung làm mơ hồ đi dung mạo của anh ta.
Chỉ thấy thân hình anh thon dài như tùng trúc.
Người đàn ông mặc trang phục đơn giản màu đen. Sợi dây chuyền thập tự giá đen đeo trên cổ, ở dưới ánh trăng tản mác ra ánh sáng biêng biếc.
Người đàn ông thong dong đi tới trước, bỗng nhiên, ánh mắt anh ta sựng lại, dừng ở ngay trong bụi cỏ chổ hai cô gái.
Tức khắc, hai người giật thót người.
Thì thấy anh ta thế nhưng cất bước đi về phía các cô.
Hai người:!!!
Xong đời, bị phát hiện.
Người đàn ông đi tới gần, hai người cũng thấy rõ dung mạo của anh ta.
Mi mực như họa, nếu trên người không phải đang mặc bộ trang phục hưu nhàn, thì trông khí chất chả khác gì thư sinh thời cổ đại.
Thanh niên mặt mũi ôn hòa, khoé môi ngậm cười, cùng hai cô gái mắt đối mắt.
Uyển Uyển há miệng hít sâu, suýt chút nữa muốn kêu ra.
Nhưng thấy anh nhỏ đối diện bỗng duỗi tay chặn trước miệng.
“Suỵt.”
Một tiếng trầm thấp từ tính bật ra, hai cô gái ngớ người nhìn anh ta.
Thì nghe thấy chất giọng trầm thấp ôn hòa đó ngậm cười, “Nơi này rất nguy hiểm, đi nhanh thôi.”
Anh ta vừa dứt lời, thì phía sau lưng anh bỗng vang lên một tiếng gào rống.
Sợ tới mức hai chị em cả người run bần bật, vội vã muốn chạy đi.
“Từ từ.”
Đang định đi thì bị anh nhỏ xinh trai ôn nhu đối diện gọi lại.
“Các cô là huyết săn sao?”
Hai chị em gật đầu.