Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 147: Chương 147: Anh trai máu anh quá ngọt 6




Thế là, hai chị em lại thấy anh nhỏ đối diện cười như tắm mình trong gió xuân.

“Tại hạ Đường Kha.”

“......”

Gió lạnh thổi nhẹ ngang, hai chị em đơ người ra đứng đó.

Hai cặp mắt trợn tròn, tỏ vẻ không dám tin, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh nhỏ đối diện xua xua tay, “Đi thôi đi thôi.”

Hai cô mặt dại ra chạy lủi đi.

Đường, Đường Kha!!!

Cái người chiếm ngôi đầu bảng phú hào huyết săn! Đạt được mười hai tấm huân chương!

Giọng nói siêu tuyệt, nhan sắc siêu xinh, siêu lợi hại, vẫn còn độc thân, anh nhỏ Đường Kha?!

Lúc này, Mộ · giọng nói siêu tuyệt · nhan sắc siêu xinh · siêu lợi hại · cẩu độc thân · Ngôn quay người lại, hết lời nhìn hai con huyết tộc đang đánh nhau, sàn sàn bất phân ngươi ta ở trước mặt.

Hai con hàng này đã cấu xé nhau một quảng đường, chỉ vì chuyện ai hút máu Mộ Ngôn trước.

Mà một màn này phải kể lại từ nửa tiếng trước ——

Mộ Ngôn đang định quay trở về lâu đài, giữa đường thì gặp phải hai con huyết tộc to gan lớn mật muốn hút máu cô.

Đừng nhìn Mộ Ngôn ở bên ngoài vang danh lợi hại, trâu bò cỡ nào, ra sao, nhưng sự thật Mộ Ngôn chỉ là con chíp bông, đây là không thay đổi.

Thế nên, Mộ Ngôn nhìn qua hai tên đó.

“Như vậy, hai người tính cùng hưởng tôi?”

Mộ Ngôn vừa nói thế, hai huyết tộc tức thì liếc nhìn đối phương.

Ước định lúc ban đầu của chúng nó thì đúng là thế.

Bất quá, chúng nó gặp Mộ Ngôn.

Không đợi hai người nói gì nữa, Mộ Ngôn đã không tý hoang mang, cười như không cười nói một câu, “Máu của tôi nếu hai người cùng uống sẽ chẳng có tác dụng là mấy.”

Cũng không biết có phải bị Mộ Ngôn mê hoặc không, mà hai con huyết tộc này thế nhưng đúng là lao vào đánh nhau thật.

Mới đầu Mộ Ngôn còn đứng xem một hồi, nhưng mà sau cô nhìn đồng hồ, đã không còn sớm.

Vì thế bèn duỗi eo lười, rồi đi về hướng lâu đài.

Thế là, huyết tộc ở đằng sau vẫn luôn đi theo anh, vừa đánh vừa đuổi theo.

Thỉnh thoảng còn biến thành dơi mà cấu xé.

Trường hợp hoàn toàn có thể so sánh với khi người đàn bà đánh nhau.

Nhưng, hai con huyết tộc đã thả bay chính mình này, hoàn toàn không hề hay biết, chúng nó đã đánh tới địa bàn của Vương bọn chúng.

Thế nên ——

Mới có một màn lúc trước.

“Đánh xong chưa?”

Giọng nói ôn nhu vang lên.

Hai huyết tộc tức thì ngưng chiến, hai khuôn mặt dữ dằn với ánh mắt đỏ ngầu nhìn sang Mộ Ngôn.

“Hắn chơi chúng ta!”

“Giết hắn!”

Thấy thanh niên mặt mỉm cười, hai huyết tộc không hẹn mà cùng nghĩ tới một điểm.

Hai huyết tộc cũng không tranh nhau nữa, mà một trước một sau công kích Mộ Ngôn.

Nhưng, đúng lúc này ——

Một luồng gió mạnh mẽ hất tung hai người.

Chớp mắt đã văng ra xa mười mấy mét.

Bay về phía chân trời.

Mộ Ngôn hơi ngưỡng đầu, dõi nhìn theo hai huyết tộc bị ném ra xa.

Ánh mắt cô nhìn đến giữa không trung, chợt khựng lại.

Ánh trăng óng ả chiếu lên người thiếu niên với màu áo tối đứng trong không trung.

Thiếu niên từ trên cao dõi mắt xuống cùng Mộ Ngôn nhìn nhau, mái tóc bạc phất phơ sau lưng hắn, gương mặt đó đẹp đến ánh trăng cũng phải nhạt nhoè.

Mắt đào hoa rạng ngời, môi mỏng khát máu, một nốt chu sa điểm nơi khoé mắt, càng tô đậm vẻ yêu nghiệt.

Đôi mắt hổ phách chớp nhẹ, nghiêng đầu, nở một nụ cười hồn nhiên.

Mộ Ngôn nheo mắt lại, chân không kiềm nổi rụt về sau một bước.

Còn chưa kịp chạy đi, trên người đã nặng trĩu xuống, trong lòng ngực nhiều thêm một cơ thể lạnh lẽo.

Tiếp đến, thiếu niên không biết từ khi nào đã câu lấy người cô, đôi chân thon dài quấn quanh hông cô, hai tay ôm chặt cổ cô.

Nghiêng đầu cười cười, hai chiếc răng nanh đáng yêu nhú ra bên ngoài, “Anh trai quản gia, chào buổi tối, đi ra ngoài chơi vui không.”

Thiếu niên không quá nặng, Mộ Ngôn còn có thể đứng vững được.

Cô mắt không nhìn thẳng, mặt cười ưu nhã, “Thiếu gia, ngài đã quên, tôi ra ngoài giúp thiếu gia làm việc, không phải đi chơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.