Hôm nay Vưu Tư không dây dưa Mộ Ngôn, mà vừa về đến nhà đã ngủ, mặt ngoài trông như hắn không có việc gì.
Nhưng mà Mộ Ngôn vẫn phát hiện.
Tiểu yêu tinh trở nên bình thường?
Tuyệt không có khả năng.
Ngày hôm sau.
Vưu Tư bị mùi máu tươi huân tỉnh.
Hắn từ trong quan tài ngồi dậy, chân trần bước xuống đất, mái tóc bạc xoã dài ngang hông, thiếu niên vừa tỉnh giấc, đôi mắt màu hổ phách gập gờn sóng nước mông lung.
Hắn tìm theo mùi vị ngọt ngào đó, thì thấy một ly máu đỏ tươi ở trên bàn ăn, kèm theo một quả cà chua.
Miệng Vưu Tư giật giật, răng nanh hắn đã hơi ngứa ngáy, dần trồi lên.
Vưu Tư đi qua đó, thì thấy trên bàn cơm đặt một tờ giấy, nét chữ trên đó mỏng manh và thanh tú, rất đẹp.
Nhưng mà......
Đồng tử của thiếu niên sâu thẩm, một tiếng hừ lạnh từ trong xoang mũi phát ra.
·
Đại bộ phận huyết săn đều biết, Đường Kha có một team nhỏ.
Ở trong team không một ai không phải nhân tài ưu tú, tỷ lệ vampire chạy thoát khỏi bàn tay của họ chỉ là con số nhỏ nhoi.
Tất nhiên, trừ bỏ những gã đủ lợi hại ra đi.
Mà trong đó, đội trưởng của team, Đường Kha, là lợi hại nhất.
Tất nhiên, đó đều là tin đồn.
Trong team tổng cộng năm người, chưa ai từng nhìn thấy Mộ Ngôn ra tay cả.
Nhưng, một khi Đường Kha đã ra tay, thì anh còn chưa động thủ, huyết tộc đều đã chạy mất dép.
Lần này, cũng như thế.
Bốn người trong team mặt không cảm xúc nhìn Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn lắc lắc thập tự giá trong tay, ném nồi trong một nốt nhạc, “Chuyện không liên quan tôi.”
Thành viên trong team hết sức bất đắc dĩ.
Cuối cùng, một thanh niên bước ra, đỡ đỡ gọng kính mạ vàng, “Đường Kha, về sau anh vẫn đừng ra tay đi.”
“Đúng đúng đúng, anh coi như tham mưu đi.”
Huyết tộc thấy Đường Kha đều như thấy ma hay sao đó, chạy nhanh còn hơn choá.
Mộ Ngôn nho nhã cười, “Lương tâm tôi sẽ ngại ngùng mất.”
Bốn đội viên: “......” Cũng chả thấy lương tâm anh ngại ngùng bao giờ.
“Được rồi.” Mộ Ngôn tung hứng quả cà chua trong tay, “Còn có chuyện, ngày mai gặp lại.”
Thanh niên cười như tắm gió xuân, mấy đồng đội nhìn mà cứ ngẩn ngơ mãi.
Người này, khuôn mặt sắc xảo yêu nghiệt còn chưa tính, lúc cười lên càng là để người hold hổng nổi.
Người này nơi nào tới làm thợ săn chứ, ông trời ơi, phái người xuống bảo vệ con đi.
Bốn đồng đội trợn trắng mắt ra nhìn Mộ Ngôn.
Thì thấy bóng người cao ráo đó đã đi xa dần.
Cái người lai lịch thần bí, không chỉ có tiền, còn mạnh đến nổi chưa tay mà huyết tộc đối phương đã bỏ chạy này.
Rốt cuộc là ai?
-
“Cậu ấy đẹp trai quá a.”
“Má ơi, soái như nam chính từ trong truyện tranh bước ra luôn.”
“Nhìn kìa, cậu ta nhìn sang đây.”
“Là lớp nào nha.”
Ở trung tâm thành phố, trước cổng một ngôi trường trung học, các nữ sinh đứng cách thiếu niên nọ không xa, thẹn thùng nhìn ngắm thiếu niên.
Thiếu niên mặc bộ đồng phục hơi rộng, thân hình mảnh dẻ, đội chiếc mũ lưỡi trai đen, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt dưới của hắn.
Nghiêng đầu nhìn, có thể thấy làn da thiếu niên trắng nhợt tinh tế, những mạch máu nhợt nhạt màu xanh nổi rõ trên cần cổ trắng nõn.
Môi đỏ mím hờ, tuy nhìn không rõ mặt, nhưng thấy khá cao lãnh.
Thiếu niên trên cổ đeo một thập tự giá màu đen, rất bình thường nhưng đi kèm với khí chất thanh lãnh của hắn, nhìn rất đậm phong cách.
Hắn cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, cụp mi, ẩn đi sự rét lạnh trong mắt.
Không quá lâu sau, trước mặt thiếu niên xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen.
Chiếc xe thể thao này vừa nhìn thấy đã biết giá cả trên mây rồi.
Các thiếu nữ nhìn thấy thiếu niên tự động chặn đi mọi ồn ào chung quanh mình rốt cuộc ngẩn mặt lên.
“Tê.”
Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng hít sâu vào.
Ban nãy thiếu niên cúi đầu, cho nên nhìn không rõ dung mạo hắn lắm, nhưng lúc này đây vừa mới ngước lên.
Đã khiến người quên cả hô hấp.