Bertha gõ gõ cửa, gõ liên tục ba lần mới có người ra mở cửa.
Mở cửa là một vị thiếu niên thoạt nhìn diện mạo thanh tú.
Thiếu niên vẻ mặt đầu tiên là cảnh giác, sau đó là kinh diễm.
Bertha cong cong mắt, nhẹ giọng nói, “Xin chào, đã quấy rầy.”
“Ta biết thỉnh cầu này quá ư mạo muội, nhưng ta và cô em gái xinh đẹp của mình đã không có gì ăn lâu rồi.”
“Cho nên, ngài có để ý cho ta một ít thức ăn không?”
Bertha khuôn mặt mang tính lừa gạt, giọng nói ngọt ngào mềm mại, làm thiếu niên không rời mắt nổi một hồi lâu.
Cậu ta gật gật đầu, “Đương, đương nhiên, không ngại.”
“Ngươi có thể tiến vào.” Thiếu niên nghiêng người qua, ánh mắt lấp loé ánh sáng.
Cậu ta cười nói, “Bên trong là em gái đáng yêu của ta, và một vị phụ nhân hiền lành.”
Bertha ý cười trên khóe miệng sâu hơn, hắn lễ phép gật gật đầu.
Bertha quay đầu lại, nhìn thoáng qua Mộ Ngôn.
Thiếu niên trông thấy Mộ Ngôn ở mặt sau Bertha.
Bên trong ngôi nhà kẹo cũng không lớn, nhưng chứa năm người vẫn có thể.
Trung gian có một cái bàn, mặt trên đặt món canh nóng hôi hổi, còn có một cô gái nhỏ thoạt nhìn rất đáng yêu.
Cô bé đang cúi đầu uống canh.
Và một bà cụ già đang ngồi bên cạnh, bà cụ mặt mũi nom rất hiền lành. Đôi tay đang đặt trên đùi, ánh mắt chăm chú nhìn bát canh trên tay cô gái nhỏ.
Nhưng trong mắt lại toát ra một vẻ khó mà miêu tả nổi.
Thiếu niên nhìn hai người, “Chúng ta vừa lúc đang ăn cơm, xin đợi một lát, ta đi lấy thêm hai phần dụng cụ ăn cho hai người.”
Mộ Ngôn và Bertha thanh âm đồng thời vang lên, “Cảm ơn, không cần đâu.”
Thiếu niên:???
Bertha nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, tròng mắt đảo quanh, hai người ánh mắt chạm nhau trong không trung.
Mộ Ngôn nhướng mày.
Bertha dẫn đầu rời đi tầm mắt, “Xin hãy cho chúng ta một ít kẹo, cảm ơn”
Thiếu niên ánh mắt lóe lóe, cười một tiếng, “Sao vậy? Buổi trưa của chúng ta rất phong phú nha?”
“Các người không phải đang rất đói bụng sao?” Thiếu niên nhìn nhìn Mộ Ngôn và Bertha, “Kẹo khó mà no nổi nha.”
Mộ Ngôn vén vén tóc, hơi mỉm cười, “Cảm ơn ngài dự định thịnh tình khoản đãi, nhưng chúng ta chỉ thích ăn kẹo.”
Vẻ thất vọng lướt qua trong ánh mắt thiếu niên, “Vậy được rồi.”
Thiếu niên xoay người rời đi.
Trên bàn cơm, cô gái nhỏ vẫn còn đang uống canh, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Cô bé uống thêm một ngụm, thì vẻ mặt của bà cụ thiện lương lại càng dúm dó hơn một tý.
Bertha và Mộ Ngôn đem một màn này thu vào đáy mắt.
Món canh đó......
Nga, từ ánh mắt của Mộ Ngôn nhìn thấy thì rất ghê tởm.
Còn về phần của Bertha thì, hắn trông vẫn có vẻ như thường, tìm một chỗ, ngồi ngay ngắn trên đó.
Rất nhanh, thiếu niên đã mang theo một giỏ kẹo quay lại, trong giỏ đựng đầy kẹo.
Bertha tiếp nhận, nói một tiếng cảm ơn.
Hai người cũng không có rời khỏi chổ này.
Chuẩn xác mà nói Mộ Ngôn cũng không dự định rời đi.
Cô vừa lột giấy gói kẹo, vừa hỏi, “Chúng ta bị lạc đường, nghe nói, rời khỏi khu rừng này, lại đi tiếp mấy ngày đường, chính là vương quốc Bạch Tuyết.”
“Đúng không?”
Khi nghe nhắc đến vương quốc Bạch Tuyết, ánh mắt thiếu niên xẹt qua vẻ hoảng sợ.
Cậu ta gật đầu, “Cô nói không sai.”
“Như vậy, ngài hẳn là biết cô công chúa mà quốc vương Bạch Tuyết yêu thương nhất, công chúa Bạch Tuyết đi?”
Công chúa Bạch Tuyết...
Nhắc đến cái tên này, tay thiếu niên đang nắm hơi run lên.
Ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh không việc gì toát ra vẻ sợ hãi.
Hắn ta nói, “Công chúa Bạch Tuyết...... Đó, đó là ma quỷ!”
Bertha ăn kẹo, nở nụ cười.
Mộ Ngôn hơi có vẻ hứng thú nhướng mày, “Nói vậy, ngài nhận thức công chúa Bạch Tuyết?”
Thiếu niên lắc đầu, “Không, tôi chưa từng gặp qua nàng ta.”
Bertha tiếp tục mỉm cười.
*
Biết canh vì sao ghê tởm không?