Vì thế hai người vòng đến vòng đi.
Bertha đã không ổn, hắn hoa cả mắt, vừa mệt vừa đói.
Nhìn Mộ Ngôn có cảm giác như nhìn thấy hai người.
Hắn nói, “Nasha, ta nhìn cô trông như con gà.”
Mộ Ngôn: “......”
“Ngươi đói hoa mắt đó.”
Sắc mặt Bertha tái nhợt, “Ta đói quá.”
Chân hắn muốn nhũn luôn rồi.
Mộ Ngôn xoay lại nhìn Bertha, phát hiện hắn không biết khi nào đã ngồi dưới đất, đôi mắt trong như nước nhìn cô.
Chúa tể hệ thống: 【 cô nhìn cô xem, sao tàn nhẫn thế, người ta hảo hảo một cô công chúa...... Không phải, hoàng tử, đi theo cô, liền sắp chết đói rồi. 】
【 cô cái nữ nhân phát rồ này. 】
Chúa tể hệ thống phát điên lên thì bắt đầu dỗi Mộ Ngôn.
Đủ các kiểu dỗi.
Dỗi một cách không sao hiểu nổi.
Mộ Ngôn cười nhạt, “Nga? Cậu lợi hại vậy cậu nói cho tôi biết làm sao để tìm được thức ăn đi.”
“Để tôi cứu lấy chàng hoàng tử đáng thương này.”
【 đằng trước bên trái, có một ngôi nhà kẹo, ở trong đó có một bà phù thuỷ và......】
Chúa tể hệ thống đột nhiên im bật, sau đó thì giống như chết mất xác rồi.
Chúa tể hệ thống: Ta sát, kịch bản ta!
Nhưng mà, nên nói nó đều đã nói rồi, Mộ Ngôn cong cong mắt, đi đến trước mặt Bertha.
Nhẹ giọng nói, “Vị hoàng tử đáng thương này, vậy chàng có còn đi nổi nữa không?”
Bertha lắc đầu, hắn mệt quá.
“Ta muốn nghỉ ngơi một lát.” Hắn nói.
Mộ Ngôn xoay người, chậm rãi nói, “Úc, ta muốn nói rằng ta đã tìm được thức ăn rồi, nhưng nhìn ngươi có vẻ cũng chưa đói quá, vậy thôi ta đi trước.”
Bertha: “......”
Thức ăn?!
Ánh mắt hắn sáng lên, sau đó lập tức đứng dậy, đáng tiếc vì làn váy công chúa quá dài.
Hắn lại giống như sợ Mộ Ngôn chạy mất, chân một cái không cẩn thận dẫm lên váy của mình.
Chỉ nghe xẹt một tiếng rách.
Tiếp theo, Mộ Ngôn trên lưng nặng trĩu, hai người liền cùng nhau té ngã xuống đất.
Mộ Ngôn lót đế.
“......”
-
Sâu trong khu rừng, quả nhiên có một ngôi nhà làm bằng kẹo.
Mặt trên toàn là kẹo.
Đây cũng là một câu truyện cổ tích, truyện cổ tích nhà kẹo.
Chẳng qua......
Mộ Ngôn ánh mắt rất có thâm ý nhìn ngôi nhà kẹo này.
Câu truyện công chúa Bạch Tuyết cô thu được, trên thực tế lại là hoàng tử Bạch Tuyết, hơn nữa còn là một vị hoàng tử......trắng nhiễm đen mất rồi.
Cô bé quàng khăn đỏ là một đứa trẻ mặt ngoài hồn nhiên, thực tế lại muốn độc chết bà ngoại của mình.
Như vậy ngôi nhà kẹo này thì sao?
Làn váy của Bertha bị chính mình dẫm hỏng, bất đắc dĩ chỉ có thể khoác chiếc áo choàng to rộng của Mộ Ngôn.
Vừa vặn đem trong ngoài trùm kín mít.
Chỉ lộ ra một đôi mắt long lanh ngập nước, đồng tử hơi chuyển động.
Hắn cắn cắn môi dưới, một bàn tay nắm hờ sau áo Mộ Ngôn.
Chỉ nắm một góc nho nhỏ.
Như không dám dùng sức.
Sự kiện ban nãy đó......
Nhớ lại, Bertha bỗng cảm thấy mặt nóng rát lên.
Hắn đem tất cả đều quy tội do chính mình quá đói bụng.
Đúng, đói khát ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, làm cho tứ chi hắn vụng về.
Đó đều do đói khát.
Chúa tể hệ thống: 【......】 cái lý do này giỏi quá!
Mộ Ngôn tròng mắt xoay tròn, quay đầu lại nhìn Bertha.
“Hoàng tử đáng thương đi đường cũng té ngã của ta ơi, mong chàng hãy đi gõ cửa, dùng vẻ ngoài ngọt ngào của mình, để chủ nhân ngôi nhà này thu lưu chúng ta vượt qua một buổi chiều này đi.”
Bertha mặt càng thêm đỏ, hắn thẹn quá hoá giận trừng mắt Mộ Ngôn một cái.
Hắn không phải chỉ té ngã một cái thôi sao, có cần phải lấy ra nói hoài như vậy không!!
Bertha phồng phồng má, sau đó nhấc lên trường bào của mình.
Đi đến ngôi nhà kẹo.
Mùi thơm ngọt lan tỏa ra, toàn bộ cảm quan nơi đầu mũi của Bertha đều là hương vị kẹo.