Gió lạnh thổi qua mặt.
Lưng Mộ Ngôn đặt trên đỉnh xe bí ngô, người ở bên trong tựa như không phát hiện điều gì.
Cỗ xe bí ngô này diện tích mặt trên, chỉ có thể cho phép hai người duy trì động tác như hiện giờ.
Bertha chống hai bên sườn Mộ Ngôn, hơi nhích lên một chút, thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Cô có lẽ là phù thủy không đáng tin nhất mà tôi từng gặp, không ai bì kịp.” Bertha trong nụ cười mang theo con mẹ nó.
Tuy nói hắn trắng nhiễm đen mất rồi, nhưng mà từ nhỏ, Bertha đều được nuôi nấng như công chúa, công chúa chính là công chúa.
Công chúa lần đầu tiên ra khỏi vương quốc, vốn dĩ lưu lại trong nhà những chú lùn, lừa lừa mấy chú lùn đó một chút cũng được.
Nhưng, từ khi đi theo Mộ Ngôn trải qua chuyện đều là đi sai một bước liền mất mạng.
Bertha, vị hoàng tử điện hạ so với Mộ Ngôn lực chiến còn cám bã hơn này, hoảng loạn là thật.
Hắn hiện tại tuy rằng thoạt nhìn rất không tệ, thậm chí còn đeo nụ cười.
Nhưng mà cánh tay chống trên đỉnh xe vẫn còn đang run run.
Thượng đế a, đó là ở giữa không trung không biết cách mặt đất độ cao bao nhiêu, đỉnh xe chổ hắn hiện tại nếu không cẩn thận tùy thời đều có thể ngã khỏi xe.
Bertha cảm thấy quyết định lỗ mãng nhất mình đã làm, đó chính là đi đùa bỡn vị phù thủy thoạt nhìn còn nhỏ tuổi này.
Nhưng mà sự thật......
Nụ cười trên mặt Bertha dần dần biến thái đi.
Mộ Ngôn thoạt nhìn rất tự nhiên, mắt cô cong cong, “Ngươi lo gì chứ, ta sẽ bảo vệ ngươi mà.”
Những lời này, với một vị công chúa chưa từng rời khỏi vương quốc mà nói, rất có lực sát thương.
Thậm chí có thể nói, có chút rải thính người.
Cũng tỷ như tình cảnh này, tư thế này, không khí đó......
Nhưng Bertha rõ ràng không ăn một bộ này.
Một lát sau, xe bí ngô dần dần hạ xuống, dừng ở trước cung điện cao lớn, xa hoa.
Mộ Ngôn cùng Bertha nằm ghé trên cỗ xe bí ngô, nhìn thấy có rất nhiều phu nhân, thiếu nữ ăn mặc lễ phục tiến vào bên trong.
Chẳng bao lâu, trong cỗ xe đi ra một cô gái xinh đẹp mặc quần áo tôn quý, khóe môi đong đầy ý cười nhàn nhạt.
Nàng ta ưu nhã mà lại tôn quý từ trên cỗ xe bí ngô bước xuống.
Mộ Ngôn chú ý tới đôi giày thủy tinh sáng lấp lánh dưới chân nàng ta.
Vị thiếu nữ này xinh đẹp thật sự.
Nàng nhấc làn váy lễ phục xoã tung, bước chân hơi thoáng hỗn độn, nhưng vẫn không làm mất vẻ thiếu nữ nghịch ngợm, đi vào cung điện.
Lúc này, trong cung điện ánh đèn rực rỡ, lấp lánh muôn màu.
Bên trong có rất nhiều người.
Hôm nay là sinh nhật của hoàng tử, rất nhiều người tiến đến chúc mừng.
Đồng thời, cũng là ngày hoàng tử tuyển vương phi.
Mộ Ngôn trong tay cầm hai bộ lễ phục.
Nhìn nhìn Bertha, ý bảo Bertha từ trên người mình dậy.
Bertha lập tức đứng dậy, nhấc nhấc áo choàng của mình, từ trên cổ xe bí ngô nhảy xuống.
Mái tóc hắn dài lại xoăn khoác sau người, hoàn toàn là bộ dáng một cô công chúa tôn quý lại kiêu ngạo.
Đương nhiên, mấy ngày nay, Mộ Ngôn cũng không xem vị điện hạ mặc váy công chúa này như nam nhân.
Cái người gọi là hoàng tử Bạch Tuyết này cứ việc có chút tiểu thông minh của mình.
Nhưng ở trong mắt của Mộ Ngôn, vẫn là một tiểu cô nương thiệp thế chưa sâu.
Không sai, Bertha ở trong mắt của Mộ Ngôn, vững chắc với hình tượng một tiểu cô nương.
Hai người đứng ở mặt sau xe bí ngô, Mộ Ngôn từ trong túi phù thủy lấy quần áo ra.
Đây là trang phục cho cả nam và nữ.
Mộ Ngôn hơi nhướng mày, “Đây có lẽ là trùng hợp.”
Bertha nhìn bộ nam trang.
Hơi mím môi, trên thực tế, hắn chỉ từng âm thầm mặc nam trang.
Đúng vậy, âm thầm.
Ở trong cái vương quốc lạnh băng đó, một vị hoàng tử vì mẹ kế ác độc, bị ép phải giả làm con gái.