Lúc sau......
Đôi mắt Bertha ngày càng tối sầm đi, đang lúc hắn nhìn chằm chằm bộ lễ phục phát ngốc.
Đỉnh đầu đột nhiên bị người đập một cái.
“Vị hoàng tử điện hạ đang phát ngốc này, nói vậy là ngài không muốn mặc bộ nam trang này.”
Bertha nhìn chằm chằm bộ nam trang đã thật lâu, Mộ Ngôn cho rằng Bertha không muốn mặc.
Chậm rì rì nói, “Thực bất đắc dĩ, chúng ta hiển nhiên không cần bộ nam trang này.”
Sau đó, cô đem bộ nam trang vứt ra sau, ở trong tầm mắt của Bertha bay về phía chân trời, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Bertha: “......”
Bertha mất thật lâu mới phản ứng trở lại.
Lời còn chưa kịp nói đã tức khắp nghẹn trong họng, thiếu chút nữa không tức chết cho rồi.
Hắn khi nào đã nói! Không mặc!!
Nói ném liền ném, vậy ngươi lấy nam trang ra làm gì!
U ám trong lòng Bertha tức khắc tất cả đều thành mây bay, thay vào đó chỉ muốn bóp chết nữ nhân trước mặt này thôi.
Cố ý đi!
Sau đó Mộ Ngôn tựa như chuyện gì cũng chưa làm vỗ vỗ làn váy của mình, cười nhạt nói, “Xin thay quần áo của ngài, chúng ta nên vào trong rồi.”
Nụ cười của Bertha dần dần biến thái hẳn.
Hắn cảm thấy hắn giáo dưỡng mười mấy năm nay muốn hủy trong một sớm rồi.
Nhưng cũng may, hắn hold lại.
Vì thế, hắn nhàn nhạt, lễ phép gật đầu, sau đó cầm bộ nữ trang, đi vào xe bí ngô.
Mộ Ngôn cứ như vậy ôm tay đứng cạnh cỗ xe, nếu không phải cô giới tính là nữ, lúc này cô nghiễm nhiên càng giống một kỵ sĩ trung thành bảo hộ cho công chúa điện hạ.
【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ, cô làm gì phải vứt bỏ bộ nam trang? 】
Nó rõ ràng nhìn thấy vị Bertha kia hai mắt đều tỏa sáng, ký chủ của nó cũng thấy được, tại sao lại vứt bỏ.
Chẳng lẽ ——
【 đây là nguyên nhân cô nhân phẩm âm tới chân trời sao!!! 】
Hệ thống thanh âm đề cao lên mấy đê-xi-ben.
Hiển nhiên, nhân phẩm của Mộ Ngôn đã lưu lại cho vị tiểu hệ thống này ám ảnh không thể xóa nhòa.
Nó đang nghĩ cách để bôi bỏ cái giá trị nhân phẩm đã âm đến muốn bùng nổ đó.
Giọng nói Mộ Ngôn lười nhác, “Nếu có nam trang, hai chúng ta ai mặc?”
“Tất nhiên, Bertha không có khả năng mặc nam trang.”
【 tại sao? 】
Mộ Ngôn giọng cười như không cười, “Truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết biến thành hoàng tử Bạch Tuyết, vậy hoàng tử trong truyện cùng với Bạch Tuyết làm gay sao?”
【......】 nó không nghĩ tới vấn đề này, chỉ là......
Này cùng với ném bỏ bộ nam trang có liên quan gì!
【 cô chỉ là hư thôi! Không cho phản bác! 】 chúa tể hệ thống giọng trẻ con tức hổn hển nói.
Bất quá nó trừ bỏ cái đó thật không có nói thêm gì nữa.
Hình dáng của Mộ Ngôn, vị phù thuỷ này, được giả thiết xinh đẹp tuyệt vời.
Mà cô một thân y phục này, vừa lúc tượng trưng cho phù thủy.
Theo ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, cô không cần mặc lễ phục.
Một lát sau, Bertha mặc một thân lễ phục công chúa hoa lệ, xinh đẹp bước ra.
Đẹp đến kinh người.
Dưới ánh trăng, chỉ có thể nhìn thấy làn da hắn trắng nõn như sứ, vô cùng mịn màng.
Một đôi mắt nai con, ướt dầm dề, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp nháy.
Thân hình hắn mảnh khảnh, môi hồng nhẹ mím, sợi tóc xoăn lại dài khoác ở sau lưng, trên đầu còn đội chiếc vương niệm tượng trưng cho công chúa.
Ánh mắt Mộ Ngôn nhàn nhạt như nước quét qua, hơi khẽ cười, dưới ánh trăng, cô vươn cánh tay thon dài trắng nõn, dùng giọng nói thánh thót dễ nghe của mình nói, “Công chúa điện hạ xinh đẹp, ngài nhưng xuống rồi.”
Bertha ngoài cười nhưng trong không cười, đem tay vịn trên tay Mộ Ngôn, “Cảm ơn.”
Hắn thanh âm so với giọng Mộ Ngôn càng mềm càng ngọt, quả thực là nam nhân câu hồn tất sát kỹ.
Nhưng mà, trong bụng Bertha, đã nghĩ ra mấy trăm loại phương pháp làm chết vị phù thủy xảo trá này rồi.