Mộ Ngôn giũ giũ chiếc áo choàng rộng phùng phình của mình, đôi mắt quét qua bầy dã thú đang vận sức chờ phát động trong rừng.
“Có lẽ, tôi cần ngẫm lại nên như thế nào giữ mạng trước, rồi mới đi cứu vớt thế giới?”
Cô lui về sau một bước, nhất thời, bầy sói trong rừng tất cả đều lao ra.
Bao vây Mộ Ngôn lại.
Mộ Ngôn giơ cây đũa phép trong tay lên, cẩn thận suy nghĩ một chút cô phù thủy này bình thường huơ đũa phép như thế nào.
Suy nghĩ thật lâu sau, Mộ Ngôn mới giơ cao cây đũa phép.
Thanh tuyến dễ nghe.
“Biến thành, con thỏ.”
【......】 cô thêm chút tiền tố cao cao đại thượng vào sẽ chết a!
Nhưng trên thực tế, câu thần chú không đàng hoàng này lại đúng là đã đem đàn sói đối diện biến thành bầy thỏ trắng thật.
Một lúc sau, Mộ Ngôn bình tĩnh thu cây đũa phép trở về.
Sau đó, băng ngang qua đàn thỏ, rời đi.
Trong khu rừng toả ra ánh lục quang quỷ dị, soi rõ đường đi.
Mộ Ngôn nhìn thoáng qua giỏ đồ.
Gần như chỉ thoáng nhìn đã buông bỏ.
Bên trong giỏ, không phải bò cạp độc thì cũng là rắn độc.
Nhìn có vẻ, quá ghê tởm.
Mộ Ngôn tùy tay đem chiếc giỏ ném sang một bên, thứ đồ trong giỏ, lập tức liền lủi trốn mất dạng.
Mà lúc này, bên cạnh Mộ Ngôn chợt xẹt qua một bóng người màu trắng.
Người nọ động tác quá nhanh, Mộ Ngôn thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo của đối phương.
Chỉ ngửi được một mùi thơm thanh ngát trong không khí, đảo mắt người nọ đã không thấy tăm hơi.
Mộ Ngôn chỉ sửng sốt một cái, liền chuẩn bị đi tiếp.
Nhưng thực nhanh, quần áo cô bị giữ lại.
Người nọ dùng tốc độ nhanh chóng giữ lấy cô, sau đó kéo lại.
Mùi hương truyền đến rõ ràng hơn, đối phương cũng rõ ràng cao hơn cô một cái đầu.
Cái dạng này giống như đem Mộ Ngôn hoàn toàn ôm vào trong ngực vậy.
Tất nhiên, nếu như xem nhẹ đối phương cũng không tự biết, ngược lại còn co người lại núp sau người Mộ Ngôn.
Và cũng lúc này, trước mặt lại chạy đến mấy người so với Mộ Ngôn còn muốn thấp hơn nữa.
Bọn họ mặc quần áo công nhân, phanh ngực lộ vú, dáng vẻ dữ tợn xấu xí, hung thần ác sát.
“Bertha!”
Thanh âm thô cuồng truyền tới, thập phần hung tợn.
“Cô cái nữ nhân ác độc này!”
Mộ Ngôn giật lại áo choàng của mình, không có giũ khỏi tay của người ở phía sau.
Cô hơi mỉm cười, dáng vẻ thập phần thân thiện.
“Thân ái người lùn tiên sinh, rất rõ ràng, ta chỉ là một người qua đường vô tội...”
Cô còn chưa nói xong, hệ thống đã nhảy ra.
【 ký chủ! Cô hẳn là phải cứu công chúa Bạch Tuyết. 】
Mộ Ngôn sựng lại một chút, lời ra đến miệng đột nhiên biến thành, “Nhưng mà, các người hung hăng với một người qua đường vô tội như thế, thượng đế sẽ không khoan dung cho các người.”
Những chú lùn: “......”
Người sau lưng Mộ Ngôn co rúm mình lại.
Mấy chú lùn đi tới đi lui nhìn lướt qua Mộ Ngôn.
Nhìn thân hình thì có vẻ là một tiểu cô nương, toàn thân trên dưới đều bị áo choàng bao phủ.
Thoạt nhìn, thập phần quỷ dị.
“Bertha, mau ra đây.”
Mấy chú lùn hung ác hướng về phía nữ nhân ở sau lưng Mộ Ngôn kêu lên.
“Chúng ta kêu cô nấu bữa tối, cô lại nấu cho một mình cô.”
“Chúng ta kêu cô giặt quần áo, cô lại đem quần áo của chúng ta ném xuống sông.”
“Chúng ta hảo tâm thu lưu cô, không ngờ cô lại là nữ nhân độc ác như vậy.”
“Uổng có nhan sắc, bụng dạ lại xấu xa.”
Mấy người lùn chống eo, vẻ mặt dữ tợn, đã bắt đầu chỉ vào người muốn đem Bertha từ sau lưng Mộ Ngôn lôi ra.
“Ta, ta không có.” Tiếng nói yếu ớt tinh tế từ phía sau Mộ Ngôn phát ra.
Mộ Ngôn hơi khựng lại, lẽ nào cô mất cảm giác tồn tại hay sao.
Nhưng tiểu mỹ nhân ở sau lại nắm chặt áo của Mộ Ngôn.