Mộ Ngôn cúi đầu nhìn nhìn y phục phù thuỷ của mình, rất dễ nhận ra a.
Lại nhìn qua mấy chú lùn đối diện.
Vẫn không có vẻ muốn rời đi.
Cô hắng hắng giọng, tiếng nói già nua khàn khàn khó nghe từ trong khoang miệng truyền ra.
“Các người, không sợ phù thủy sao?”
Đối diện mấy chú lùn tất cả đều ngẩn người.
Không khí ngưng đọng trong nháy mắt.
Qua một lát sau, mấy chú lùn đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn Mộ Ngôn.
Phù thủy!!!
“A! Mụ phù thuỷ!”
“Trời a! Thượng đế của ta! Ta thế nhưng nhìn thấy mụ phù thủy độc ác!”
Ở trong thế giới này, phù thủy là tượng trưng cho điều xấu xa.
Đặc biệt vừa rồi giọng nói của Mộ Ngôn còn rất thanh thúy, không qua bao lâu, liền biến thành giọng một lão nhân khàn khàn già nua.
Mấy chú lùn hoảng sợ, thế nhưng cũng không nghĩ làm sao tra tấn Bertha nữa, xoay người liền bỏ chạy.
Một phút đồng hồ chưa đến, mấy chú lùn đã chạy mất bóng.
Chờ mấy chú lùn đi cả rồi, Mộ Ngôn mới ném rớt tay Bertha ra.
Không nhiều lời thêm một câu, chậm rì rì đi tìm ngôi nhà của cô phù thủy nhỏ.
Nhưng mà, đi chẳng bao lâu, đã thấy có người đi theo cô.
Mộ Ngôn quay người nhìn lại, thì đúng là Bertha với bộ váy công chúa cao quý ưu nhã.
Tóc nàng ta hơi xoăn, khoác trên vai, đôi mắt to tròn phiếm nước như nai con, môi hồng khẽ cắn.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ta nhìn hơi nhợt nhạt, trông có vẻ đáng thương.
Hai tròng mắt màu lam nhạt trong veo vô ngần, nàng ta hơi nhấc lên làn váy.
Đôi mắt bất lực nhìn Mộ Ngôn, ý đồ gợi lên lòng thương tiếc.
Đôi mắt đó thoạt nhìn tưởng sạch sẽ, nhưng thực chất......
Ở nơi đó, nhìn không thấy một tý nào sợ sệt đối với sự vật chung quanh, khác biệt hoàn toàn với vẻ mà nàng ta biểu hiện bên ngoài.
Mộ Ngôn nhoẻn miệng lên, “Cô nương xinh đẹp, nếu nàng lại đi theo ta vậy thì tiếp theo, ta không xác định, nàng sẽ còn an toàn hay không đó.”
Bertha cắn cắn môi, cặp mắt đọng nước vô tội nhìn cô.
“Ta, ta biết cô kỳ thực là người tốt.”
Cô nàng nhấc nhấc làn váy, thoạt nhìn có chút vô thố, “Ta đã hai ngày chưa ăn gì rồi, phù thủy đại nhân lương thiện, xin ngài thu lưu ta đi.”
“Ta có thể làm rất nhiều chuyện cho ngài.”
Giọng nói trong trẻo, dễ nghe, nhưng nghe thì có vẻ không mấy giống với những thiếu nữ bình thường khác.
Mộ Ngôn mỉm cười, nhưng Bertha không nhìn thấy vẻ mặt giấu dưới lớp áo choàng của Mộ Ngôn.
Ngón tay trắng thon đang nhấc làn váy hơi siết lại.
Tựa hồ có chút co quắp.
Mộ Ngôn tựa như nghĩ ra điều gì, giọng nói mang theo ý cười, “Cái giá gì cũng có thể?”
Bertha có chút khẩn trương, nàng ta cắn cánh môi nhìn đối diện.
Cô gái này thoạt nhìn còn muốn nhỏ tuổi hơn nàng ta.
Giọng cô gái nghe không vẻ gì để tâm, nhưng nghe ra được, cô ta đang cười khẽ.
Ánh mắt Bertha sâu thẫm, giọng nói lại mang vẻ sợ sệt, “Đương, đương nhiên có thể, nếu, nếu như ngài có thể thu lưu ta.”
“Như vậy xin đi theo ta tới.”
Mộ Ngôn đi không nhanh không chậm, thập phần thong thả.
Khả năng thích ứng của cô rất cao.
Đây là điều mà hệ thống cảm nhận được, ít nhất từ thời điểm bắt đầu khế ước với Mộ Ngôn đến giờ, hệ thống đều cảm thấy chung quanh hết thảy cùng với cô không hề có tý xíu cảm giác không hoà hợp.
Lúc vừa mới khế ước cũng vậy.
Cô là người như thế nào?
Hệ thống đối với thân phận của Mộ Ngôn có chút tò mò.
Nhưng mà nó không tìm thấy thân phận của Mộ Ngôn, lúc trước khi khế ước với Mộ Ngôn.
Cũng là khi ở trong Dòng Sông Thời Gian tuỳ tiện tìm thấy.
Lúc đó, hình như cô ta đang......
Ngủ say!
Đúng, là một linh hồn đang ngủ say.
Nhớ đến đó, hệ thống hận không thể xé nháp làm lại.
# lỡ khế ước một ký chủ lai lịch không rõ ràng, làm sao bây giờ? Online chờ, gấp #