Ở trong tíc tắc Mộ Ngôn ngã xuống, Quý Lan Âm vội vàng nhoài người tới bảo vệ đầu của Mộ Ngôn.
Tư thế của hai người lại càng thêm ái muội.
Quý Lan Âm tự mình thẹn thùng đỏ thẫm mặt, rồi vô cùng cẩn thận hôn lên mặt Mộ Ngôn một cái.
Sau đó hi hi cười, hết sức vui vẻ.
Thê chủ này mình nhặt, quá tốt.
Nhưng nhoáng cái, hắn lại buồn rầu, hắn nhìn chính mình, lại nhìn nhìn Mộ Ngôn.
Trên người của Mộ Ngôn bị hắn lăn lộn đầy bùn đất, vừa nước mắt lại vừa nước mũi.
Khẳng định là phải thay y phục.
Chỉ là y phục......
Quý Lan Âm từ Mộ Ngôn trên người đứng dậy, thật cẩn thận che chở Mộ Ngôn, đôi mắt trong veo loé loé.
Giống như đang sáng lên.
Hắn hết sức thẹn thùng, cắn môi do dự vài lần.
Cuối cùng, định chủ ý.
Thê chủ của hắn lớn lên đẹp như vậy, đám quỷ sứ muốn tranh với hắn khẳng định nhiều.
Quý Lan Âm cảm thấy mình phải làm chút gì đó.
Càng nghĩ Quý Lan Âm càng cảm thấy đúng, rồi hắn giống như đồng ý mà gật đầu, sau đó bế ngang người Mộ Ngôn lên.
Quý Lan Âm sức lực không yếu, có thể nói do từ nhỏ làm việc đồng án nặng nhọc tạo nên.
Cộng thêm trọng lượng của Mộ Ngôn cũng không nặng, cho nên bế cô lên dễ như trở bàn tay.
Quý Lan Âm đầu tiên là đặt Mộ Ngôn lên giường, sau đó đi chuẩn bị nước ấm.
Hắn bưng nước ấm đi vào, đỏ mặt duỗi móng vuốt về phía Mộ Ngôn.
Nhắm mắt lại hai ba năm cái đem y phục của Mộ Ngôn cởi sạch.
Hắn hơi hé hai mắt, đập vào mắt là một mảnh da thịt trắng muốt như tuyết của Mộ Ngôn.
Quý Lan Âm ầm một cái mặt đỏ bừng, giống như quá trình nung thức ăn trong nồi áp suất vậy, từ từ nóng lên.
Hắn vội vã rời đi hai mắt.
Nhưng ở trong lúc thay y phục cho Mộ Ngôn, đôi mắt nhỏ sẽ lại thỉnh thoảng nhìn Mộ Ngôn một cái, rồi nhanh như chớp rời đi.
Sau khi làm xong hết thảy, Quý Lan Âm lại nhanh chóng đi mời đại phu tới.
Đại phu này cũng là đại phu y thuật tốt nhất trong thôn, cùng Quý Lan Âm có quen biết.
Đại phu là nữ nhân sắp bước vào tuổi lão niên, bà cõng hòm thuốc, bị Quý Lan Âm vừa lôi vừa kéo vào nhà.
Vô cùng bất đắc dĩ.
“Nhị Ngưu, bình thường cũng đâu thấy con có lòng tốt như vậy.”
“Giờ với nữ tử không rõ lai lịch này lại để bụng như thế.” Nữ đại phu bất đắc dĩ nhìn Quý Lan Âm.
Bà nhìn Quý Lan Âm lớn lên, đứa nhỏ này cuộc sống không quá dễ dàng bà cũng biết.
Cho nên cả giúp Mộ Ngôn xem bệnh bà cũng không lấy tiền.
Quý Lan Âm mặt đỏ hồng, nhưng thật không có kỳ ba như ở trước mặt của Mộ Ngôn, ngược lại nhìn có vẻ ngoan ngoãn.
Hắn nhẹ giọng nói, “Nàng là thê chủ của con.”
Nữ đại phu tức giận trừng mắt với hắn, “Con nhưng đừng thấy nàng ta đẹp là bị mê choáng váng đầu óc.”
“Nữ tử này nhìn y phục diện mạo, đã biết không phải người bình thường, con nhưng có rõ ràng nhà nàng ta ra sao?”
“Ngây ngốc chửa bệnh cho nhân gia, nói không chừng nhân gia cũng chẳng coi con là gì.” Nữ đại phu kiến thức nhiều, nói chuyện cũng liền nhiều.
“Nàng ta vừa nhìn đã biết là tiểu thư gia đình giàu có, tiểu thư nhà giàu ở trong nhà hầu phu cũng không biết có bao nhiêu người, người người đều mỹ nhân bích ngọc, con so tự nhiên kém các thiếu gia kiều nộn đó.”
“Hiện giờ con cả cuộc sống cũng duy trì không xong, nàng nếu là người tốt, niệm ân cứu mạng, cho con một danh phận.”
“Nếu không tốt, con chữa khỏi cho nàng, nàng quẳng con mặc kệ, con phải làm sao?”
Nữ đại phu bắt mạch cho Mộ Ngôn, thở dài nói, “Tiểu thư này thân thể không tốt, phải dùng dược quý để treo.”
“Cũng không biết là tiểu thư quý báu nhà ai, thế nhưng còn thân kiều thể nhược hơn cả nam tử.” Đại phu nói rất lâu, lời nói thấm thía nhìn Quý Lan Âm.
“Nhị Ngưu, con đã hiểu chưa?”
*