Quý Lan Âm gục đầu, cũng không biết có đang nghe hay không.
Sẽ không.
Hắn ở trong lòng nghĩ, nàng cái mệnh là do hắn nhặt được, nếu nàng dám phụ hắn, hắn một lưỡi hái đâm chết nàng thôi.
Nữ đại phu sau khi xem mạch xong thì nói, “Không có trở ngại gì, thân thể quá yếu, bị trúng lạnh, mua ít thuốc làm ấm thân cho nàng là được.”
Quý Lan Âm gật đầu.
Nữ đại phu kia nói tiếp, “Mấy hôm trước, ta nghe Vương gia đại nữ nhi có ý với con, hỏi thăm ta về con, con lại một thân một mình, tìm cái chỗ dựa tốt hơn.”
“Con nếu có ý, ta có thể làm mai mối cho hai đứa.”
Quý Lan Âm ngước mắt, cả đôi mắt ngập nước đều tỏ vẻ ngạc nhiên, “Vương gia đại nữ nhi có ý với con?”
Nữ đại phu gật đầu, cười nói, “Nói đến cũng buồn cười, con cái tính tình hung hãn này, thê gia gần xa đều e sợ con chạy không kịp, Vương gia nữ nhi nghe nói ngày nọ vô tình thấy mặt con một lần, liền bị bệnh tương tư.”
Quý Lan Âm chớp nhẹ mắt, cảm thán nói, “Con mị lực lớn đến thế à?”
Hắn tự động xem nhẹ đi hai chữ hung hãn.
Nữ đại phu: “......”
Trên mặt bà hơi tỏ vẻ đồng tình nhìn lướt qua Mộ Ngôn trên giường.
Cũng không biết tiểu thư nhà ai xui xẻo như vậy, bị Quý nhi lang coi trọng.
Nam tử rụt rè ở trên người của nó không thấy một điểm nào cả.
Nữ đại phu thở dài.
Sau đó ôm hòm thuốc thì đi.
Vì thân thể của Mộ Ngôn, Quý Lan Âm cuối cùng vẫn không chuyển nhà.
Ngược lại, cầm xẻng ở trong sân đào một cái hố to, vừa đào vừa thở hồng hộc.
Còn Mộ Ngôn thì mặc một thân vải thô áo tang đồng kiểu với Quý Lan Âm, tóc đen chưa buộc, mi như viễn sơn.
Môi mỏng nhàn nhạt, gợn nên một độ cong ôn nhu.
Bộ dạng của Mộ Ngôn không anh khí lãnh ngạo giống như nữ tử trong nữ tôn, ngược lại giống với nam tử ở đây hơn.
Nam tử ở nơi này đều thiên về loại hình nhu nhược, đi vài bước đường đã lung lay muốn ngã kiểu ấy.
Cố tình Mộ Ngôn cả hai dạng đều chiếm.
Mộ Ngôn dọn băng ghế nhỏ, ngồi ở đằng đó, mí mắt giật giật nhìn Quý Lan Âm đào hố.
“Ngươi đang làm gì?”
Quý Lan Âm đào đào, đào cả mình vào trong hố.
Hắn nghe được tiếng của Mộ Ngôn, vội ngẩng đầu lên, “Đang đào bẫy.”
Trả lời xong, Mộ Ngôn thấy hắn lại bắt đầu thở hổn hển đào hố.
Đào suốt một buổi sáng, Mộ Ngôn mơ màng sắp ngủ, bị tiếng gào to của Quý Lan Âm làm bừng tỉnh.
“Mộ Ngôn!”
Mộ Ngôn ngước ngước mắt, nhìn nơi nơi, cuối cùng đưa mắt dừng trên cái hố to trong viện.
Cô đứng dậy, điềm nhiên vỗ vỗ vạt áo, chậm rãi đi đến trước mặt hố.
Đi tới nhìn thử.
Vừa nhìn, khoé mắt cô co rúm lại, Quý Lan Âm đào cái hố sâu hẳn hai mét.
Chạm phải đôi mắt lung linh, ủy khuất hiu hiu của Quý Lan Âm, hắn dùng cánh tay lắm lem bùn đất lau mặt một phen, giọng nói mềm mại, “Thê chủ, ta lên không được.”
Mộ Ngôn mặt không cảm xúc: “......” Thằng đần.
Cuối cùng, Mộ Ngôn vẫn phải tìm sợi dây thừng, cột vào cây cọc gỗ trong viện, bảo Quý Lan Âm tự trèo lên.
Quý Lan Âm trèo lên tới nơi, ngó Mộ Ngôn cười ngây ngô.
Mộ Ngôn không nỡ nhìn thẳng rời mắt đi.
Quý Lan Âm và Mộ Ngôn chiều cao xấp xỉ nhau, thân thể này của Mộ Ngôn không tính quá cao, nhưng thân hình của hắn so với Mộ Ngôn lại còn mảnh khảnh hơn nữa.
Nhìn nho nhỏ một con.
Mộ Ngôn thoáng nhìn khuôn mặt hắn, sau đó tự mình đi bê bồn nước ấm.
Vẫy tay bảo hắn sang.
Quý Lan Âm tung ta tung tăng đi qua, đôi mắt sáng sáng, lông mi hắn vừa xoăn vừa dài, chớp chớp chớp chớp nhìn cô.
“Thê chủ muốn giúp ta rửa mặt sao?”
Quý Lan Âm còn nháy mắt quyến rũ với Mộ Ngôn, giờ phút này mặt hắn dơ hề hề, cứ như vậy nháy mắt.
Có hơi đau mắt
Mộ Ngôn bị giật đến khóe miệng giật giật.