Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 97: Chương 97: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 12




Cô bị giật đến chả nói nổi lời nào kéo hắn qua, Quý Lan Âm ngoan ngoãn mặc cô bài bố.

Trên người nàng thơm mùi thuốc nhàn nhạt, thật dễ ngửi.

Quý Lan Âm khó được an tĩnh, Mộ Ngôn nhọc lòng mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó giúp Quý Lan Âm rửa mặt.

Da mặt Quý Lan Âm có hơi sạm đen, có điều, đen thì hơi đen nhưng xúc cảm lại khá trơn mượt.

Mộ Ngôn lau vài lần, cả bồn thủy đều đen thui.

Màu da hắn mới bắt đầu trắng lên dần.

Rửa mặt xong, Mộ Ngôn im lặng nhìn Quý Lan Âm.

Rửa sạch sẽ, Quý Lan Âm, cùng khi trước làn da ngâm sạm, Quý Lan Âm, hoàn toàn khác biệt.

Mặt hắn trắng nõn tinh tế, vừa trắng lên, ngũ quan tinh xảo đều lộ ra, thiên về kiểu đáng yêu.

Màu môi đỏ ửng, đôi mắt lung linh nhìn cô, như lấp loé ánh sáng, trong mắt chỉ có mỗi một mình Mộ Ngôn.

Một màn này, nếu đổi bất kỳ một nữ tử nào trong thế giới này, đều sẽ không nhịn nổi, muốn lập tức vồ ngã người trước mặt để hung hăng chà đạp.

Nhưng Mộ Ngôn thì không.

Im lặng nhìn vào nhan sắc chân chính của Quý Lan Âm xong.

Cô ngồi trên ghế con, duỗi tay là có thể chạm đến mặt đất.

Cô chà chà mấy cái, giơ tay thoáng nhìn lại tay mình.

Sau đó không biểu cảm trét mấy cái lên khuôn mặt nhỏ sạch sẽ của Quý Lan Âm. Chạm phải đôi mắt nhỏ như dại ra của Quý Lan Âm, Mộ Ngôn bình tĩnh buông tay, cười bộ dạng phúc hậu và vô hại, sờ sờ mái tóc đẹp của Quý Lan Âm, “Như vậy càng đẹp hơn.”

Quý Lan Âm: “......”

Nam được người mình thích khen mà vinh, những lời này không sai.

Nhưng mà Quý Lan Âm vẫn tức giận phủi tay Mộ Ngôn ra, hừ lạnh một tiếng.

“Ta đẹp không?”

Mộ Ngôn thẩm mỹ của người đàn ông chân chính: “Đẹp.”

“Vậy nàng hôn ta một cái.” Quý Lan Âm chu miệng ra, hướng tới gần Mộ Ngôn.

Hắn cách Mộ Ngôn chỉ một khoảng cách nhỏ, đang sắp hôn đến Mộ Ngôn, lại bị Mộ Ngôn dùng ngón trỏ chống lên trán, Mộ Ngôn đối diện với đôi mắt tủi thân hiu hiu của Quý Lan Âm, mặt không biểu cảm, học giọng điệu thường ngày của Quý Lan Âm, “Ma quỷ, tránh ra.”

Quý Lan Âm: “......”

Mặt không cảm xúc gì mà đùa giỡn, thính con mẹ nó to, làm sao bây giờ!

Thê chủ của ta tại sao lại đáng yêu như thế!

Mộ Ngôn:???

Cô dùng ánh mắt với vẻ quái dị nhìn Quý Lan Âm, bất đắc dĩ giật giật khóe môi, “Ngươi đáng yêu hơn, không cần cảm ơn.”

Đáng yêu như quỷ rồi.

Quý Lan Âm sửng sốt, như thế nào ăn khớp với suy nghĩ của hắn như vậy?

Mộ Ngôn thân thể tốt hơn lúc trước không ít, bên trong đình viện, cái hố to kia vẫn còn.

Tùy thời đều đang chờ người nhà địa chủ đến.

Mộ Ngôn người toàn năng ở trong việc nhà nông, cơ hồ là củi mục.

Làm ruộng thao tác này cô trước giờ chưa từng học.

Duy nhất có chút tác dụng đó là, nấu ăn.

Nhưng ở nhà của Quý Lan Âm cả lá xanh cũng không có.

Ngẫu nhiên đều là Quý Lan Âm tự mang thức ăn về.

Trên bờ vai nho nhỏ của Lan Âm, phải gồng gánh rất nhiều thứ, giống như hiện tại, gánh nặng tiền thuốc men của Mộ Ngôn vậy.

Quý Lan Âm không có tiền, thậm chí rất bần cùng, nhưng hắn cắn răng không hề than vãn với Mộ Ngôn.

Chỉ trái một ngụm thê chủ, phải một ngụm kêu cao ngất, dính người đến không chịu nổi.

Nhưng......

Hiện tại thân thể của Mộ Ngôn đã dần chuyển biến tốt đẹp hơn, vậy thì không giống nữa.

Hôm nay, Mộ Ngôn bị một chuỗi âm thanh hùng hùng hổ hổ bên ngoài đánh thức.

Đầu tiên, cô không chút hoang mang, đứng dậy, mặc xong quần áo.

Đi vào đình viện.

Ở trong đình viện, cái hố to nọ đã trống nấp, lúc trước bị Quý Lan Âm che đậy kín mít không dễ nhận ra.

Nay đã mở ra hoang hoác, có người đã rơi xuống.

Mộ Ngôn đứng ở mặt trên bẫy, nhìn xuống dưới.

Rơi xuống hố, chắc hẳn bốn, năm người.

Người chồng lên người, căn bản đếm không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.