Quý Lan Âm chỉ trầm ngâm một lúc, sau đó rời khỏi người Mộ Ngôn, đôi mắt có hơi sưng, còn tủi thân hiu hiu khụt khịt mũi một hồi.
Mộ Ngôn thoáng nhìn lại y phục mình, im lặng làm lơ đi một mảng ướt sủng trên y phục.
Quý Lan Âm nằm bên cạnh Mộ Ngôn, nghiêng người hơi cuộn mình, một bàn tay níu áo Mộ Ngôn.
Ngửi mùi thuốc trên người cô.
Hít hít cái mũi của mình, giọng hơi mất tiếng, “Nàng ta nói với ta nàng đã chết.”
Mộ Ngôn nghiêng người sang duỗi tay lau nước mắt cho Quý Lan Âm, “Rồi sau đó?”
Quý Lan Âm lại sít lại gần Mộ Ngôn, giọng nói nhẹ nhàng, “Nàng ta không để ta đi, còn muốn cưới ta, ta thề sống chết không theo.”
“Sau đó thì nàng ta không cưới ta nữa, ta thành người hầu bên người nàng ta.”
“Trong vương phủ có rất nhiều quy củ...” Quý Lan Âm nhẹ nhàng kể ra.
Vương phủ quy củ rất nhiều, kinh thành cũng có vô số nam tử ưu tú, cầm kỳ thư họa ôn tồn lễ độ.
Mà hắn, lại cái gì cũng không biết.
Vì thế dần dần, hắn đi theo những nam tử đó học, cầm kỳ thư họa đều học.
Hắn học rất nhanh, cũng rất biết giả bộ, đi theo Thẩm Bạch, Thẩm Bạch là vương gia, kẻ bên người ngươi lừa ta gạt.
Mới đầu Quý Lan Âm còn sẽ trúng chiêu, nhưng về sau, hắn cũng học được ngụy trang, ẩn dấu.
Giữa lúc đó, hắn tự sát không chỉ một lần, đặc biệt là Thẩm Bạch thường hay bức bách, nhưng, Quý Lan Âm không nghĩ tới, sống đã khó khăn, muốn chết, cũng cần kỹ thuật.
Tự mình hại mình rất nhiều lần, đều không chết thành công.
Ở dưới mí mắt của Thẩm Bạch, căn bản không chết được.
Vì thế, Quý Lan Âm cũng dần đạm nhiên, danh hào Bắc Nhạc đệ nhất công tử cứ như thế mà truyền đi.
Ai cũng biết, đệ nhất công tử này là người của Bắc Nhạc tứ vương gia......
Lại không ai biết, Quý Lan Âm ở trước đó, còn bất quá là một thôn phu hương dã.
Mộ Ngôn nghe, nhìn nhìn Quý Lan Âm, im lặng một hồi sau, lại sờ sờ mái tóc hắn, “Ân, ưu tú!”
Tên ngốc này có thể lăn lộn trở thành đệ nhất công tử, cũng là có khả năng.
Mắt đen lay láy hơi sáng lên, không còn một chút vẻ tĩnh mịch nào như khi Mộ Ngôn vừa gặp lại hắn.
Muốn nói Quý Lan Âm nơi nào đẹp nhất, đó là lúc hai mắt sáng ngời lên.
“Thê chủ, nàng có thể chết hay không?” Quý Lan Âm nhìn Mộ Ngôn, hắn biết Thẩm Bạch võ công cao cường ra sao.
Mộ Ngôn che môi ho sụ lên, “Chàng chết ta cũng sẽ không chết.”
Chết, hệ thống ngu xuẩn sẽ làm rớt cô luôn, trừ phi cô hoàn thành nhiệm vụ.
Quý Lan Âm tiếng nói nặng nề, “Ta sẽ bồi nàng cùng chết.”
Mộ Ngôn: “Nga.” Chẳng lẽ ngươi còn muốn sống một mình sao? Không có khả năng.
Tố khổ xong xuôi, Quý Lan Âm bắt đầu tiến vào chủ đề chính.
Hắn lôi kéo y phục Mộ Ngôn, ngước mặt nhìn cô, “Ta không ở bên, thê chủ nàng có nam nhân khác hay không?”
Thẩm Bạch cũng có rất nhiều nam tử bên người, những nam tử đó đều ưu tú thực sự, Quý Lan Âm nghe nói những nam tử đó là phu hầu của Thẩm Bạch.
Ở thế giới nữ tôn nam ti, nữ tử có rất nhiều phu hầu là chuyện rất bình thường, đặc biệt là vương gia.
Mộ Ngôn mặt không cảm xúc, “Không có.”
Nam nhân như Quý Lan Âm, có một là đủ rồi.
Nhiều thêm mấy cái cô còn sống nổi nữa không.
Quý Lan Âm nga một tiếng, khóe môi đầy ắp nụ cười, “Thê chủ, nàng thật tốt.”
Mộ Ngôn ừ một tiếng, “Cũng chỉ mười tốt thôi.”
“......”
Tự ngày đó xong, bên cạnh quân sư mê đảo muôn vàn thiếu nam liền nhiều thêm một tuỳ tùng nhỏ.
Tuỳ tùng này có thể đi theo Mộ Ngôn đến bất cứ nơi đâu.
Hơn nữa ——
Khi tuỳ tùng nhỏ nhìn quân sư trích tiên của các nàng, ánh mắt đều sẽ phát sáng.
Đang nói chuyện quân cơ, muốn xem nhẹ cũng không được.
Đối với điểm này, quân sư đại nhân cao lãnh là thế, vậy mà dung túng cho nam tử không hiểu lý lẽ này.