Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 127: Chương 127: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 42




Bởi thế, Hoàng Diệp Toàn mỗi ngày nhìn đến cơ hồ mỗi ngày đều là ——

Lúc Mộ Ngôn ăn cơm ——

“Thê chủ.” Quý Lan Âm giọng nói mềm nhuyễn, đôi mắt chớp chớp nhìn cơm trong chén Mộ Ngôn, “Ăn ít quá nha.”

Quý Lan Âm gõ gõ đũa, đôi mắt ngậm ánh sáng lập loè, nói với vẻ ngượng ngùng, “Đây là tự tay ta làm cho thê chủ, ăn hết đi được không?”

Hắn cười hết sức đáng yêu.

Mộ Ngôn cúi đầu nhìn, sau đó yên lặng bưng chén lên, quét sạch những gì còn sót lại trong đó.

Hai mắt Quý Lan Âm sáng lấp lánh, “Ăn ngon không?”

Mộ Ngôn no nấc một cái, “Ngon.”

Trù nghệ ma quỷ của Quý Lan Âm đã khá hơn rất nhiều.

Hoàng · cẩu độc thân · bóng đèn · Diệp Toàn cúi đầu nhìn lại chén mình, thanh đạm vài cục thịt, màn thầu.

Cô nghiến răng một cách hung tợn, cô nên cưới chồng!

Khi Mộ Ngôn uống thuốc ——

Quý Lan Âm đưa mứt hoa quả đã chuẩn bị sẵn cho Mộ Ngôn, “Ăn một viên không? Rất ngọt.”

Mộ Ngôn ai đến cũng không chối từ, ăn mứt hoa quả.

Mắt Quý Lan Âm rạng ngời, “Ngọt không?”

Mộ Ngôn: “Ngọt.”

Quý Lan Âm sẵn Mộ Ngôn không chú ý, ôm Mộ Ngôn đối miệng chụt một cái, sau đó liền ngượng ngịu buông ra, xoay mặt qua một bên.

Giọng nói mềm mại, “Thê chủ quá ngọt.”

Bị ăn đậu hủ, Mộ Ngôn: “......”

Hoàng · cẩu độc thân · bóng đèn · Diệp Toàn im lặng, một hơi uống sạch thuốc trong bát, sau đó hết sức bực bội gọi tướng sĩ đến.

“Đi mua một tá mứt hoa quả về cho lão tử!”

Tướng sĩ: “Báo cáo tướng quân! Không có mứt hoa quả.”

Hoàng Diệp Toàn: “......”

Lúc Thẩm Bạch phát hiện ra Quý Lan Âm chạy trốn, Quý Lan Âm đã nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước doanh địa của Đông Ngô.

Đuổi theo đến nơi thì Quý Lan Âm đã vào bên trong trận pháp.

Mà người của Thẩm Bạch thì lại không có cách đi vào.

Thẩm Bạch nổi giận giết vài người, sau đó nhốt mình trong phòng suốt ba ngày không ra.

Chờ sau khi Thẩm Bạch ra tới, hơi thở tối tăm thị huyết trên người cô ta càng nồng đậm.

·

Ngày hôm sau, Thẩm Bạch trực tiếp sai người tới công, mấy vạn người.

Một cái trận pháp, có vẻ hoàn toàn không làm khó được Thẩm Bạch, cô ta giải quyết một cách nhẹ nhàng.

Chiến tranh bắt đầu.

Dưới tình huống thế lực ngang nhau, trực tiếp giằng co vài tháng.

Mãi đến ——

Nữ chính mang theo các nam chính của mình tới.

Nữ hoàng giá lâm, mới đầu cũng chả làm được mẹ gì.

Lúc nữ chính tiếp kiến.

Hoàng Diệp Toàn hai mắt nhìn thấy chính là một hàng dài khí thế bàng bạc đằng sau nữ chính.

Hồng, xanh, trắng, tím......

Dõi mắt nhìn qua, con mẹ nó đều toàn là mỹ nam.

Còn đủ loại kiểu dáng màu sắc nữa.

Ôn tồn lễ độ, đạm mạc cao lãnh, tà tứ quyến rũ, đáng yêu shota, ngạo kiều công tử......

Vâng vâng.

Nữ chính một thân cẩm y ngọc phục, ánh mắt mang theo ngạo khí như thể áp đảo phía trên mọi người.

“Các ngươi quân sư kia đâu?” Nữ hoàng hỏi chuyện, không nhìn thấy quân sư mê đảo muôn vàn thiếu nam trong truyền thuyết.

Nhắc đến Mộ Ngôn ——

Hoàng Diệp Toàn ngoài cười nhưng trong không cười, “Quân sư thân thể không khoẻ...”

“Nga?” Nữ hoàng nhướng mày, “Trẫm ngược lại từng nghe nói quân sư thân thể hư, không sao, mang ta đi gặp quân sư đi.”

Hoàng Diệp Toàn không mặn không nhạt liếc nữ hoàng một cái, chiến bào vung lên, dẫn đường.

Ở trong doanh trướng, Mộ Ngôn khoanh tay đứng trước bản đồ, thân ảnh nho nhỏ bên cạnh thì thường hay thấu tới trước.

Quý Lan Âm mắt nhỏ thoáng nhìn qua, “Ta biết Thẩm...”

Còn chưa nói xong, Mộ Ngôn đã liếc hắn một cái, “Ngoan, sang bên kia chơi đi.”

Nói xong lời này, Mộ Ngôn lại ngẩn người.

Mấy ngày này Thẩm Bạch vẫn luôn ăn thiệt, rốt cuộc không cần dùng ánh mắt dòm con kiến nhìn Mộ Ngôn nữa.

Thay vào đó, càng muốn giết Mộ Ngôn hơn.

Quý Lan Âm ngoan ngoãn đợi bên cạnh Mộ Ngôn, lúc này, bên ngoài vang lên một tràng tiếng nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.