Ngủ một giấc tỉnh dậy, Mộ Ngôn vừa mở mắt đã nhìn thấy một đôi mắt trong veo.
“......”
Bốn mắt nhìn nhau.
Quý Lan Âm chớp chớp mắt, rồi bỗng rời mắt đi, hơi cúi thấp cái đầu nhỏ, “Nàng, nàng đói bụng chưa?”
Trong lúc Mộ Ngôn nghỉ ngơi, Chúa tể hệ thống đã chữa trị cho thân thể này một chút.
Tuy đã không còn nghiêm trọng, nhưng cũng vẫn rất yếu.
“Chưa đói bụng.” Mộ Ngôn ho khan vài tiếng, sau đó ôn hoà cười với hắn, “Làm phiền ngươi.”
Cô vừa cười lên, khuôn mặt nhợt nhạt hơi ửng đỏ, đường nét gương mặt tinh tế như yêu tinh.
Quý Lan Âm bị sáng loà cả mắt, chợt ngẩn người ngó Mộ Ngôn lom lom.
Ngay cả Mộ Ngôn nói chuyện cũng đã quên đáp lại.
Một phút đồng hồ...
Hai phút......
Nụ cười của Mộ Ngôn đã hơi đơ, hỏi, “Đẹp không?”
Quý Lan Âm theo bản năng gật đầu.
Vốn dĩ do nàng đẹp nên hắn mới cứu nàng.
Độc thoại nội tâm của Quý Lan Âm điềm nhiên vang lên trong đầu của Mộ Ngôn.
Nghe thấy Quý Lan Âm cos, Mộ Ngôn: “......” Giữ vững nụ cười nhạt.
Tại sao cô lại biết Quý Lan Âm đang suy nghĩ cái quỷ gì?
Không lẽ do thân thể này có khả năng đặc biệt?
Quý Lan Âm hoàn hồn, tức thì mặt ửng đỏ, “Cô, cô nương tên gọi là gì?”
Mộ Ngôn hơi hé môi, ngừng từng tiếng, “Mộ Ngôn.”
“Mộ Ngôn.” Quý Lan Âm lặp lại một lần.
Mặt hắn toát ra nụ cười mê người, người đẹp, tên cũng hay.
Vui vẻ!
Mộ Ngôn: Cảm ơn khích lệ.
Quý Lan Âm ngồi ở mép giường, Mộ Ngôn đáp lời với hắn nên hắn thẹn thùng cứ cúi gầm mặt.
Khi hắn cúi đầu, ấn ký kim sắc nơi cổ chợt loé lên mấy cái, tự nhiên mà bị bại lộ.
Mộ Ngôn bị ánh sáng đó xông thẳng vào mắt, định thần nhìn lại, vẻ mặt cô thoắt cái biến đổi.
Duỗi tay giữ chặt Quý Lan Âm, Quý Lan Âm còn chưa kịp phản ứng, đã đâm xầm vào một cái ôm ấm áp.
Đôi mắt Quý Lan Âm mở to thêm, vẻ mặt sửng sờ, Mộ Ngôn thì đưa tay muốn vạch xuống cổ áo của hắn để xác nhận mình có nhìn lầm hay chăng.
Nhưng Quý Lan Âm phản ứng vô cùng nhanh, túm lại tay của Mộ Ngôn.
Hắn thẹn đỏ cả mặt, quýnh quáng đứng dậy, “Không, không thể.”
Mộ Ngôn nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào sau gáy của Quý Lan Âm, tay giật lại.
Giật không ra.
Cô cảm thấy giờ mình cần bình tĩnh, nên trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hoà và vô hại.
Mặt mũi tinh tế, giống như từ trong tranh bước ra.
Cô nói, “Ngoan, đừng động đậy, để ta nhìn một cái thôi.”
Tiếng cô lặng lẽ và dịu dàng, Quý Lan Âm nghe mà ngẩn cả người.
Nhất thời không chuẩn bị, lại bị Mộ Ngôn kéo qua.
Nhưng anh chàng thô lỗ này hoàn hồn lại rất ư là nhanh.
Mộ Ngôn vừa định vạch cổ áo hắn lần nữa, hắn đã nắm tay Mộ Ngôn lại.
Mộ Ngôn: “......”
Đôi mắt Quý Lan Âm như ngập nước, nhìn Mộ Ngôn, tiếng nói chuyện đã lắp bắp, “Không, không được.”
“Ta chỉ nhìn một cái.”
Mộ Ngôn quay qua lại muốn vạch áo Quý Lan Âm, nhưng người này quá sức trâu, Mộ Ngôn không thể cử động nổi dù chỉ một chút.
Rồi Mộ Ngôn nhìn thấy Quý Lan Âm hít sâu một hơi, đôi mắt lung linh như muốn tràn ra nước.
Trông hắn có vẻ rất thẹn thùng, vùi đầu vào ngực Mộ Ngôn, thổn thức, “Không, không được, tuy nói ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, nhưng, nhưng hiện tại còn sớm quá.”
Thiếu niên thẹn thùng cắn môi, “Cha nói, thành thân rồi mới được.”
Mộ Ngôn: “......” Hắn là ma quỷ đi!
“Ta nhìn thấy có con sâu ở trong cổ ngươi, muốn xem thử một cái.” Mộ Ngôn mặt không đổi tim không đập, nói lung tung.
Thiếu niên nghe vậy, đôi mắt nhỏ quét ngang người Mộ Ngôn, sau đó bốp một tiếng, cho Mộ Ngôn một bạt tay nhỏ, không dùng nhiều sức.
“Ghét, nàng dùng cớ này lừa bao nhiêu nam tử rồi.”
“Lưu manh.”
Mộ Ngôn: “......”