Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 92: Chương 92: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 7




Mộ Ngôn đầu hơi lệch một bên, vẫn giữ nguyên động tác cũ.

Vẻ mặt cô cũng bảo trì ở trạng thái dại ra.

Mất rất lâu sau, cô mới tìm lại giọng nói của mình.

“Thành thân?”

Quý Lan Âm nghiêm túc gật đầu, liếc mắt đưa tình với Mộ Ngôn, tỏ vẻ nghiễm nhiên như đang nhìn thê tử của mình vậy.

“Ta cứu nàng, mệnh của nàng là của ta.”

“Cha nói, ân cứu mạng, đáng nên lấy thân báo đáp, nàng phải cưới ta a.”

Quý Lan Âm nói như đương nhiên.

Chính hắn cũng cảm thấy không có gì không ổn.

Mộ Ngôn: “......”

Ân cứu mạng là phải lấy thân báo đáp, thật là đương nhiên.

Mộ Ngôn cảm thấy đầu đau quá, cưới thì cưới đi, cô đâu có sợ.

Ánh mắt cô lại ngó về hướng gáy của Quý Lan Âm, tay còn chưa kịp thò qua, đã bị Quý Lan Âm chụp một cái bốp.

Không nhẹ không nặng, lại làm tay Mộ Ngôn đỏ lên.

Mộ Ngôn: “......”

Quý Lan Âm phản ứng lại, đỏ khuôn mặt lui ra khỏi lòng Mộ Ngôn, rồi sau đó trừng mắt với cô.

Nói thật, nếu không phải thân hình Quý Lan Âm còn tính nhỏ nhắn, da mặt hắn và da sau cổ không đều màu, khuôn mặt còn có vẻ thô ráp, trông thật giống anh nông dân.

Cho nên, nét mặt Mộ Ngôn khá phức tạp.

Khuôn mặt này rốt cuộc đã bao lâu chưa rửa rồi?

Mấy ngày sau đó, Mộ Ngôn uống thuốc để sống, cộng thêm dùng mọi cách để nhìn được gáy của Quý Lan Âm.

Nhưng mỗi lần đều bị kết thúc bởi một cái tát.

Cố tình Mộ Ngôn lại như một con gà bệnh, bởi thế đã tạo nên một cục diện ——

Quý Lan Âm ăn đậu hủ của Mộ Ngôn đủ kiểu, còn Mộ Ngôn muốn xem gáy của Quý Lan Âm một cái thì lại bị một cái tát chụp văng.

Mộ Ngôn: “......”

Kẻ trước kia từng tát tay cô, căn bản không có!

Nhưng mà, bị khi dễ đến mức ấy, Mộ Ngôn vẫn có thể giữ nụ cười.

Có thể thấy được tính tình của cô tốt tới mức độ thần kỳ nào rồi.

Đương nhiên, nguyên nhân nói đúng hơn là do, linh hồn của cô không trọn vẹn.

Sau nửa tháng tu dưỡng, Mộ Ngôn đã có thể bước xuống giường.

Trong những ngày này, vì chỉ có một cái giường nên Mộ Ngôn và Quý Lan Âm phải ngủ cùng nhau.

Lại do cô uống thuốc nên Mộ Ngôn mỗi ngày ngủ sớm hơn Quý Lan Âm, dậy muộn hơn Quý Lan Âm.

Nên cũng hoàn toàn không nhìn được ấn ký phía sau cổ Quý Lan Âm rốt cuộc có phải là cái cô nghĩ hay không.

Mộ Ngôn vịn khung cửa, đứng ở cạnh cửa, nhìn ra ngoài.

Quý Lan Âm ở là một gian nhà gỗ nhỏ, thập phần đơn sơ.

Trong viện trừ bỏ cỏ dại thì cũng chả có cái gì.

Bên cạnh gian nhà chính có một gian phòng bếp làm từ cỏ rơm khô.

Lúc Mộ Ngôn đi ra, nơi xa vừa lúc Quý Lan Âm đang cõng rổ, cả người nhếch nhách trở về.

Quý Lan Âm và Mộ Ngôn đưa mắt nhìn nhau.

Mặt hắn sửng sờ, nhìn Mộ Ngôn.

Trên người Mộ Ngôn mặc một bộ bố y trường bào màu xám, tóc đen chưa buộc, ba ngàn sợi tóc khoác sau người.

Mi mực như họa, đứng ở nơi đó tựa như một bức tranh thuỷ mặc.

Gương mặt cô vẫn như cũ nhìn nhợt nhạt, khóe môi là nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại mang vẻ xa cách, hửng hờ.

Mộ Ngôn liếc nhìn Quý Lan Âm thì thấy Quý Lan Âm vứt bỏ đồ trong tay lao nhanh về phía cô.

Mí mắt Mộ Ngôn giật mạnh, có dự cảm chẳng lành.

Còn chưa bắt đầu lui về sau, trên người đã nặng trĩu, một mùi bùn đất ập đến.

Mộ Ngôn có chút hold hông nổi, tại vì cả người Quý Lan Âm đều treo hết lên mình cô.

Chân cô mềm nhũn, ngã về sau, đặt mông ngồi bệch dưới đất.

Thế nên đã trở thành, Quý Lan Âm cưỡi ngồi trên người Mộ Ngôn.

Mộ · chíp bông · Ngôn: “......”

Mông của cô!

Mộ Ngôn hít sâu một hơi, khuôn mặt càng thêm nhợt nhạt, trọng lực nặng như vậy.

Làm cô hơi khó chịu.

Tuy nhiên, người ở trong lòng lại toàn thân lạnh lẽo, run rẩy lợi hại.

Lông mày Mộ Ngôn cau lại, đưa tay vịn lên vai Quý Lan Âm.

Tay cô vừa mới chạm vào vai Quý Lan Âm, một số hình ảnh đã nhao nhao truyền vào não Mộ Ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.