Mộ Ngôn mở di động lên lại, đem một đàn ngu xuẩn kia đều report một lần.
Rời khỏi thi đấu xếp hạng, nhìn thấy khung hảo hữu trong game sáng lên.
Mộ Ngôn liếc nhìn một cái, tức khắc cười lạnh ra tiếng.
Bốn con ngu xuẩn đó cư nhiên còn dám xin hảo hữu với cô.
Vương Giả Vinh Quang Khắp Nơi Đều Có Ta: Đại thần, thêm bạn tốt cái đi.
Mộ Ngôn buông di động xuống, cụp mắt nhìn giao diện, vẻ mặt như đang miệt thị với di động.
Cô cười lạnh một tiếng.
Sau đó click vào từ chối một loạt.
Hơn nữa ở lúc từ chối, còn tặng kèm tin nhắn ——
Ta cảm thấy,
Tào Tháo người anh hùng chinh chiến sa trường
Cũng không ưu tú bằng các ngươi
Ma ma của các người đã giáo dục nghiêm khắc
Để cho các ngươi diễn còn nhiều hơn diễn vương nữa.
*
Bị ác ý hố Mộ Ngôn cả trò chơi cũng không muốn chơi.
Nhưng tâm tình của cô thật không tốt.
Vì thế, cô bèn đem nick của Nghiêm Trạch lúc trước tra được ra hack.
Nghiêm Trạch cũng có nick trong game, hơn nữa level còn không thấp.
Mộ Ngôn đem phù văn của hắn tất cả đều bán đi.
Đối với chơi trò chơi mà nói, bị bán phù văn quả thực so rớt cấp còn muốn thống khổ hơn.
Chúa tể hệ thống: 【......】
Tiểu tỷ tỷ tức giận hậu quả hình như có một chút nho nhỏ nghiêm trọng.
Vì thế, chúa tể hệ thống cũng kiến thức được hình ảnh Mộ Ngôn tức giận rồi.
Trên cơ bản là, cả ngày có thể không mang theo biểu cảm.
Ngay cả nụ cười dối trá trước kia cũng không treo lên nữa.
Vốn dĩ đã đối với cô hơi sợ, hiện tại càng sợ.
Chúa tể hệ thống cũng không dám trồi lên dỗi Mộ Ngôn đủ kiểu nữa.
Tuy rằng trên số liệu của nó biểu hiện ra là cọng bún sức chiến đấu bằng 5, nhưng người này hồn phách đã tháo đi bảy cái thần hồn mà vẫn còn có thể ngưng tụ lại.
Nhất định không đơn giản.
Cho nên chúa tể hệ thống rất thông minh không đi đâm đầu vô họng súng.
Phải làm một con thống mọi sự đều có tự hiểu lấy mình.
Liền giống như hiện tại, nhát một nhúm, chúa tể hệ thống.
—
Bị trò chơi làm hỏng mất tâm tình, lúc đi đưa bữa sáng cho Lâm Dịch, Mộ Ngôn biểu tình vẫn luôn nhàn nhạt.
Liên tục một tháng, Mộ Ngôn đều sẽ đưa bữa sáng cho Lâm Dịch, Lâm Dịch cũng không từ chối.
Anh dạ dày không tốt, trên cơ bản ít ăn bữa sáng.
Nhưng cũng sẽ gởi tiền cho Mộ Ngôn.
Hai người cơ hồ không chuyện trò qua lại gì với nhau.
Trừ bỏ ngẫu nhiên hứng thú, nói một câu chào buổi sáng.
Lâm Dịch nhướng mày, nhìn cô gái trước mặt.
Cô gái nét mặt nhàn nhạt, không bằng thường ngày vẫn mang theo nụ cười ôn hòa.
Mộ Ngôn đem thuốc và bữa sáng trong tay cùng nhau ném cho Lâm Dịch xong là tính đi ngay.
Vào lúc này, Lâm Dịch gọi Mộ Ngôn lại.
Mộ Ngôn quay đầu, liếc nhìn Lâm Dịch một cái.
Chàng trai do dự trong chốc lát, sau đó dùng giọng nói hơi mang khàn khàn và mơ hồ do vừa ngủ dậy hỏi Mộ Ngôn một câu, “Cùng chơi game?”
Mộ Ngôn càng thêm không có biểu cảm gì, “Anh còn chưa tỉnh ngủ?”
Thiếu nữ ngữ khí có chút lạnh như băng, làm Lâm Dịch sửng sốt một hồi lâu.
Lâm Dịch cầm bữa sáng trong tay, nhìn Mộ Ngôn vẻ mặt rất hoang mang.
Chúa tể hệ thống: Tiểu tử này đâm đầu lên họng súng rồi.
Hai người trầm mặc nhìn nhau thật lâu.
Liền ở lúc Lâm Dịch cho rằng thiếu nữ sẽ từ chối, lại cuối cùng nghe được một chữ ừ.
Lâm Dịch cong môi nhàn nhạt cười, nghiêng người nhường lối.
Tay anh bê mâm không tự giác siết chặt, nhưng trên mặt thoạt nhìn vẫn bình tĩnh ung dung.
Mộ Ngôn khựng lại một lát, liếc nhìn anh, “Anh theo tôi sang đây đi.”
Thiếu niên ngẩn ra một hồi, sau đó gật gật đầu.
Cất bước đi ra ngoài.
Thiếu niên đôi chân thon dài, tỉ lệ thân hình hoàn hảo, đứng ở trước mặt Mộ Ngôn hoàn toàn cao hơn cô một cái đầu.
Mộ Ngôn liếc nhìn sợi tóc của thiếu niên, có chút lộn xộn, cả người đều tản ra vẻ lười biếng.
Trên thực tế, Lâm Dịch giống như con mèo.
Rất lười.
Cả người thoạt nhìn giống như một con mèo lười biếng.
Lâm Dịch bưng mâm Mộ Ngôn cho hắn, đi theo Mộ Ngôn cùng đi vào.