Trên thực tế, Lâm Dịch cũng chỉ là đổi chổ ăn sáng mà thôi.
Nói chơi game đâu?
Lâm Dịch trừng mắt nhìn bữa sáng phong phú trên bàn.
Lại nhìn lại tô cháo trên mâm mình, hơi thanh đạm.
Lâm Dịch giật giật miệng, anh tính cách hơi lạnh lùng, cũng rất ít giao lưu với người khác.
Người cũng rất lười, lời nói ở trong miệng xoay thật lâu, xếp chữ thật lâu, nhưng vẫn nghẹn không ra một câu.
Mộ Ngôn âm thầm vỗ vỗ mặt mình, để mình trông có vẻ ôn hòa hơn một tý.
Bằng không lạnh lùng một khuôn mặt trông có vẻ như tiểu yêu tinh phiền toái đối diện kia thiếu cô bao nhiêu tiền vậy.
Mộ Ngôn nhìn quét qua bữa sáng trên bàn, trên thực tế, mỗi ngày cô đều làm bữa sáng đặc biệt phong phú.
Hàm lượng dinh dưỡng cao, chứa lòng trắng trứng, rất dưỡng dạ dày.
Nhưng mà chân chính bản thân cô lại một ngụm cũng chưa ăn.
Điểm này khiến cho chúa tể hệ thống cảm thấy thực không hiểu được.
Muốn nói cô làm những bữa sáng dưỡng dạ dày này cho Lâm Dịch đi, cô cố tình chỉ đưa cho người ta tô cháo thanh đạm.
Muốn nói để cho chính cô ăn đi...
Nhưng mà cô cả một ngụm cũng chưa ăn, để cho đến nguội thì đổ đi......
Đổ đi...
Làm ra loại chuyện lãng phí lương thực thế này quá táng tận lương tâm rồi.
Chúa tể hệ thống còn đã từng hỏi tại sao.
Kết quả tổ tông này nhàn nhạt một câu, không có thói quen ăn sáng.
Vậy cô làm nhiều như vậy để làm gì?
Chúa tể hệ thống còn nhớ rõ ràng, Mộ Ngôn dùng giọng nói ghét bỏ nói như vầy, “Cho ma quỷ phòng đối diện ăn.”
Chúa tể hệ thống: 【???? 】
Không hiểu nổi, không hiểu nổi.
Đừng nói chúa tể hệ thống không hiểu, ngay cả Lâm Dịch người cũng hơi cương rồi.
Bầu không khí xấu hổ một lúc thật lâu sau thì Lâm Dịch mở miệng.
“Cô...”
Anh còn chưa có nói xong, đã nhìn thấy cô gái đối diện lười nhác chống nạnh lên, “Anh trước ăn hết những thứ này đã.”
Hai mắt Lâm Dịch hơi hơi trợn lên nhìn, đôi mắt hẹp dài dĩ vãng lười biếng, hơi cụp, giờ mở to hơn.
Nhưng mà anh nhớ tới bao tử mình, cho nên bắt đầu chậm rì rì ăn cơm.
Một tháng này, trừ bỏ lúc mới bắt đầu cảm thấy hơi quai quái ra, lúc sau anh đã dần dần thói quen rồi.
Nhưng mà hai người giao lưu cũng không quá nhiều.
Anh giương mắt, vừa lúc chạm phải tầm mắt của cô gái đang chống cằm nhìn anh.
Mộ Ngôn nhướng mày với anh.
Cô mặt mũi ôn hòa, là kiểu ôn hoà mang xa cách.
“......” Nhìn anh ăn để làm gì.
Ánh mắt người đối diện không nóng không lạnh, Lâm Dịch chỉ không quá thích ứng, nhưng một lát sau thì bình tĩnh tự nhiên trở lại.
Kỳ thật Mộ Ngôn nhìn Lâm Dịch, hoàn toàn là do vị diện trước Bertha vô cớ gây rối, làm nũng lăn lộn, gây cho Mộ Ngôn ấn tượng quá khắc sâu.
Chàng trai ở trước mặt lại giống như cùng vị diện trước không phải một người vậy.
Nếu không phải có khế ước thứ như vậy, Mộ Ngôn còn tưởng rằng mình nhận nhầm người nữa.
Chốc lát sau, Lâm Dịch ăn cháo xong, thong thả ung dung lau miệng, như một con mèo.
Phát hiện chàng trai này không giống như Bertha vị diện trước, sự kháng cự trong lòng Mộ Ngôn nhạt đi một ít.
Cô chỉ chỉ sữa bò nóng bên cạnh, “Cái này cũng uống luôn.”
Lâm Dịch nhướng nhướng mắt, nhìn Mộ Ngôn, “Cô không ăn?”
Lâm Dịch tính hỏi Mộ Ngôn không ăn bữa sáng? Nhưng mà nghĩ rồi lại nghĩ, anh trầm mặc...
Mộ Ngôn cười nhạt nhìn anh.
Nếu không phải do tiểu yêu tinh anh, cô cả bữa sáng cũng lười làm nữa.
Bạn hỏi tại sao cô làm nhiều như vậy chỉ đưa mỗi cháo?
Mộ Ngôn đúng lý hợp tình: Lười cầm.
Lâm Dịch rốt cuộc uống xong sữa bò, cầm di động lên, nhìn Mộ Ngôn, lười biếng nhướng mày.
Chàng trai không quá thích nói chuyện, khí chất có một phong cách rất riêng.
Mộ Ngôn không tính quá ghét, cong môi, chủ động tìm đề tài.
“Anh muốn cùng tôi solo ( một mình đấu), hay chơi chung?”
Lâm Dịch nhàn nhạt nhìn giao diện game, “Chơi solo”