(Nếu như phải làm để tặng ai..
Thì tặng cho Ly t.iu của ta vậy! )
—————
Chúa tể hệ thống thưởng cho cô một vẻ mặt xem thường, 【 tự cô coi làm đi. 】
Trầm mặc thật lâu, Mộ Ngôn mới từ trên giường ngồi dậy, nhận mệnh.
“Như thế nào mới có thể làm một cảnh sát mạng đủ tư cách?”
Mộ Ngôn cầm di động lên chậm chạp nói.
【 cô tự do phát huy đi. 】
“Cậu nghiêm túc?”
Mộ Ngôn vừa khởi động máy, di động liền nảy ra vô số tin nhắn.
Đủ loại điện thoại, tin nhắn và tin nhắn trong phần mềm.
Di động đứng máy hẳn mười phút hơn mới khôi phục lại bình thường.
Mộ Ngôn chậm rì rì mở ra một tin nhắn, là do phòng game gởi tới, đại khái chính là, nói Mộng Trạch Ưu chơi hack, muốn giải ước.
Tốt đi, giải liền giải đi.
Tin nhắn có đủ kiểu mắng Mộ Ngôn, đại đa số đều là fans nhỏ của Thanh Liên.
Mộng Trạch Ưu, cô hack có xấu hổ hay không?
Đánh không lại nam thần của tôi, hack chi vậy?
Mộng Trạch Ưu cô trực tiếp đi tìm chết đi thôi!
Weibo các loại tag Mộ Ngôn, bắt đầu mắng, còn treo lên chứng cứ.
Chủ weibo v: Nữ sinh chơi game luôn ít hơn nam sinh một ít, đã từng Mộng Trạch Ưu kỹ thuật nghịch thiên khiến ta cảm thấy rất không ngờ nổi, sau này mới biết ra, nguyên lai là chơi hack, ha hả a, không nói nhiều, gởi ảnh # hình ảnh ## hình ảnh #
Mộ Ngôn: “......” Ha hả a vậy cũng được?
Cái logic thần kỳ gì?
Mộ Ngôn ở dưới bình luận một dòng: Chơi hack mà được?
Mộ Ngôn vừa phát bình luận, lập tức liền có người hồi phục.
—— Mộng Trạch Ưu cô có xấu hổ hay không, sao không chết đi, còn dám ra đây nói chuyện.
Quả thực là trả lời trong vòng một nốt nhạc.
Giống như tùy thời đều đang xem động tĩnh của Mộ Ngôn vậy.
“......”
Đột nhiên có chút bội phục.
Mộ Ngôn livestream cũng bị khoá, hiện tại chỉ cần Mộ Ngôn vừa lên net, liền có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô.
Đại đa số đều là fans.
Thanh Liên fans càng nhiều.
Mộ Ngôn đối với chuyện này cũng không quá để ý, cô phải dựa vào trò chơi ăn cơm chắc?
Nhân sinh thung lũng.
【 này cũng coi như là internet dư luận đại chúng, cô tính làm thế nào? 】 chúa tể hệ thống chậm rãi nói.
Mộ Ngôn đứng dậy, đưa điện thoại di động ném lên giường, soi gương xử lý đầu tóc mình một chút.
Trong gương, thiếu nữ một thân áo thun trắng, quần cao bồi.
Thân hình mảnh khảnh, một đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra trong không khí.
Sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, do trường kỳ chơi game tạo thành.
Mi thanh mục tú, thoạt nhìn là một cô sinh viên ôn hòa.
Mộ Ngôn rửa mặt một chút, không có trả lời chúa tể hệ thống.
Cô ngồi ở trước bàn máy tính, mở ra máy tính.
Mộ Ngôn nằm dựa lên lưng ghế, đôi mắt híp híp, ngón tay trắng ngọc thon dài đặt ở trước bàn máy tính gõ gõ, nét mặt lười biếng.
Suy tư vài phút xong, Mộ Ngôn ngồi thẳng thân người, ngón tay nhanh chóng thao tác trên máy tính.
Suốt mấy tiếng trôi qua, Mộ Ngôn ngồi ở trước máy tính vẫn không nhúc nhích vài giờ.
“Lạch cạch!”
Đầu ngón tay gõ xong một chữ cuối cùng, Mộ Ngôn nhìn máy tính trước mặt hình thành một phần mềm hoàn toàn mới.
Vừa lòng cười cười.
【 cô đang làm gì? 】
“Viết phần mềm.” Mộ Ngôn nhìn trên màn hình máy tính, một phần mềm hoàn toàn mới đã hình thành.
Nga một tiếng, nhàn nhạt trả lời.
Chúa tể hệ thống nhìn thoáng qua phần mềm trong máy tính ——
Phần mềm tên là cảnh sát mạng toàn dân.
【 phần mềm làm ra, cũng chỉ có thể một mình cô dùng, có ý nghĩa gì. 】
Chúa tể hệ thống không có lòng tin với tên rác rưởi này, mở miệng khinh bỉ.
Nó ở trước vị diện giận dỗi còn chưa tiêu đâu.
Nhưng mà, mặc kệ nó dỗi Mộ Ngôn như thế nào, Mộ Ngôn đều không care nó.
Có một loại công năng, kêu là tự động chặn một ai đó.
Mộ Ngôn thu dọn một lúc sau, mang theo máy tính đi ra cửa.
Phần mềm có thể bán bản quyền.
Mộ Ngôn bèn đi tìm công ty phần mềm để bán nó.
Mới đầu công ty nọ không cần, bởi vì công ty cảm thấy không thể kiếm được bao nhiêu lợj nhuận.
——