Nhưng Mộ Ngôn triển lãm một chút công năng của phần mềm xong, công ty do dự một hồi, cuối cùng vẫn mua.
Lúc trả tiền, giám đốc nhìn Mộ Ngôn một lúc lâu, bèn nói, “Tôi thấy em hơi quen mặt a.”
Giám đốc nhíu nhíu mày, nhưng mà nhớ không nổi đã từng gặp Mộ Ngôn ở đâu.
Mộ Ngôn mắt cũng không nhướng lên một cái, “Cảm ơn, anh thấy ai cũng quen cả.”
Giám đốc: “......”
“Không, tôi nhìn em thật có chút quen mắt.”
Mộ Ngôn nhàn nhạt cười đáp lại, nhận tiền liền đi.
*
Vừa ra khỏi công ty, Mộ Ngôn liền nhận được điện thoại từ nhóm bạn của Mộng Trạch Ưu.
Nói là ra ngoài gặp một chuyến.
Nhóm bạn này đều là hảo hữu trên game của Mộng Trạch Ưu, đại đa số đều là ở phòng game.
Họ hẹn trong một quán bar.
Chờ lúc Mộ Ngôn đến, đã sắp chạng vạng tối.
Quán bar âm nhạc ầm ĩ làm Mộ Ngôn có loại cảm giác đã qua rất lâu.
Cô rất nhanh tìm thấy mấy người bạn thân của Mộng Trạch Ưu.
Ba nam một nữ, cộng thêm Mộ Ngôn, vừa lúc góp thành một con số năm.
“Trạch Ưu, ở đây!”
Mộ Ngôn vừa mới đi qua, em gái trang điểm nhẹ nhàng liền hướng Mộ Ngôn ngoắc ngoắc tay.
Mộ Ngôn cười gật gật đầu, ngồi xuống.
“Trạch Ưu, mấy hôm đều không thấy tin gì của cậu, mình còn tưởng cậu bị đả kích không ra ngoài nữa.”
“Nhìn vẻ mặt cậu, còn ổn đi?”
Mộ Ngôn ngồi xuống, nữ sinh liền thân mật nắm tay Mộ Ngôn, có chút lo lắng nói.
Mộ Ngôn liếc cái tay đó, một tay khác cầm lên một ly rượu trên bàn, uống một ngụm.
Thanh âm cười như không cười, “Đả kích lớn.”
Một sự thật để người hít thở không thông, khiến cho Mộ Ngôn đến bây giờ vẫn không muốn nhớ tới.
“Rõ ràng là có người đang ở sau lưng làm cậu.”
Đối diện, một chàng trai khuôn mặt thanh tú, còn mang theo nét mập mạp trẻ con lòng đầy căm phẫn nói.
“Mấy người đó quá đáng ghét.”
Mộng Trạch Ưu nhận thức những người bạn này thân phận đều không đơn giản.
Trừ bỏ chàng thiếu niên thanh tú này ra, dư lại mấy người đều là cái gọi là nam phụ và nữ phụ trong cốt truyện
Gia thế đều rất trâu bò.
“Trạch Ưu, em tính làm thế nào?” Người đàn ông ở đối diện một thân tây trang màu đen, nghiêm cẩn bình tĩnh.
Anh ta đỡ đỡ mắt kính, chậm rãi nói, “Anh có thể giúp em tra ra người sau lưng là ai.”
Mộ Ngôn chỉ nhạt cười uống một ngụm rượu, “Việc này mọi người không cần phải nhúng tay vào, em sẽ giải quyết.”
Mộ Ngôn đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Trầm mặc trong giây lát, cô gái bên cạnh Mộ Ngôn cười nói, “Mình xem cậu đấu giải league chuyên nghiệp lần trước, được a, Trạch Ưu, đó chính là Thanh Liên a!”
“Đúng đúng đúng! Trận đó thật là quá khốc! Cậu không thấy được vẻ mặt đám người bên phía Thanh Liên đâu.”
Vừa nhắc đến việc này, chàng trai thanh tú mặt mày hớn hở.
“Trận đó cậu quả thực phiêu a, trực tiếp mang bọn mình bay lên.”
Cô gái bên cạnh Mộ Ngôn kêu Sở Ca, cùng Mộng Trạch Ưu cảm tình còn tính tốt.
Mà chàng trai thanh tú kêu Mạc Tử Hiên.
Còn người đàn ông bình tĩnh tên gọi Tần Túc.
Còn một người nữa vẫn luôn không nói chuyện, trốn ở trong góc, kêu Tô Triết.
Mộng Trạch Ưu đấu giải bình thường đều tìm mấy người này.
Treo đánh Thanh Liên......
Mộ Ngôn yên lặng lại uống thêm một ngụm rượu, cô thực sự không muốn nhắc lại chuyện này...
Nếu có thể chơi lại từ đầu, cô nhất định lựa chọn để Thanh Liên treo cô lên đánh.
Mộ Ngôn hiển nhiên không muốn nhắc lại chuyện này.
Tuy là thắng, nhưng lại bị trực tiếp tước đoạt tư cách thi đấu.
Sở Ca âm thầm vả vả miệng mình, thật là cái hay không nói, đi nói cái dở.
“Ai, đúng rồi.” Sở Ca đột nhiên nhớ tới một việc.
“Mấy ngày nay cậu biến mất, Thanh Liên đó vẫn luôn tìm cậu.”
“Tìm mình? Tìm mình làm gì?” Không có chuyện gì tìm cô chi.
Mộ Ngôn cảm thấy, với tình huống hiện giờ, có thể cách Lâm Dịch bao xa thì cách bấy xa đi.